Chương 176: Anh cả của tôi là bác sĩ
Ngoại trừ Mặt sẹo thì ánh mắt của tất cả những người đàn ông khác đều bị mỹ nữ hấp dẫn, cả đám người hai mắt tỏa sáng.
Mặt sẹo đồng thời dò xét hơi thở trên người của hai người đó, không cảm nhận được chút dao động nào, hiển nhiên không phải là võ sư.
“Thật sự rất xin lỗi, vị đại nhân này, tôi nghe nói em gái lúc nãy đã làm cho ngài mất hứng, tôi tới đây bầu bạn với ngài, mong ngài đại nhân đại lượng tha thứ.”
Mỹ nữ nhìn về phía Mặt sẹo ở giữa mỉm cười, thanh âm cũng rất quyến rũ.
Đồng thời sau khi nói xong, từ trong tay người đàn ông nhận lấy hai ly rượu đỏ, đưa một ly tới bàn trà trước mặt Mặt sẹo.
“Tôi xin kính trước!”
Sau khi nói xong thì cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Nói hay lắm!”
Ánh mắt Mặt sẹo đảo một vòng phong cảnh của mỹ nữ, cầm ly rượu đỏ lên uống.
“Cảm ơn ngài đã khen!”
Mỹ nữ cười quyến rũ.
“Ha ha, ngài Quỷ Vương, vị đại mỹ nữ này nhất định không thể giết, làm xong việc thì mang đi!”
Theo như anh ta nói thì lập tức sẽ động thủ làm chính sự rồi cho nên cũng không cần giấu diếm gì nữa.
“Ha ha…”
Mỹ nữ cười duyên “Vị này chắc hẳn là ngài Âm Sai của U Minh Môn? Thật xin lỗi phải báo cho anh biết là nguyện vọng của anh chỉ sợ phải tới kiếp sau mới thực hiện được!”
“Hửm?”
Nghe thấy lời của cô ta thì sắc mặt của mọi người đồng thời biến đổi, đồng tử co rút.
“Cô là ai chứ?”
Người đàn ông tóc xoăn nhướng mày, một cỗ hơi thở cường hãn phát ra từ trên người anh ta.
“Chính thức tự giới thiệu một chút, tôi là Tuần phủ khu Bắc của Ảnh Môn, Dạ Cơ!”
Mỹ nữ lại cười.
“Người xinh đẹp bên cạnh tôi là Tuần phủ khu Tây của Ảnh Môn, Truy Hồn!”
Hô! Nghe xong lời của cô ta, khí thế của mọi người bừng lên trong nháy mắt, tràn ngập từng góc phòng.
“Các người thực sự là muốn chết!”
Người đàn ông tóc xoăn nổi giận gào lên một tiếng, thân hình vô cùng nhanh chạy về phía Dạ Cơ.
“Thật ngại quá, người muốn chết chính là các người!”
Khóe miệng Truy Hồn giương lên.
Sau đó, cô ta giơ tay lên đánh ra một kình chưởng với năng lượng to lớn, khs thế như hồng, trong không khí vang lên thanh âm nứt toác.
Bang! Người đàn ông tóc xoăn vừa vọt tới một nửa thân hình liền bắn ra ngoài như một bao cát, mạnh mẽ đập vào bức tường đằng sau, cả người anh ta run rẩy rồi không có động tĩnh gì nữa.
Tuy thực lực của anh ta là cảnh giới chiến thần nhưng chỉ mới đột phá cách đây không lâu, ở trước mặt Truy Hồn là cường giả cảnh giới chiến thần đỉnh phong thì không chịu nổi một chiêu.
“Đáng chết!”
Tất cả mọi người bao gồm cả Mặt sẹo đồng thời phát động tấn công, vọt tới phía hai người kia.
Bang! Bang! Bang! Trong những người này ngoại trừ Mặt sẹo thì đều có thân thủ cấp chiến tướng, so với người đàn ông tóc xoăn thì yếu hơn không ít, càng không phải là đối thủ của hai người đó.
Không đến một phút đồng hồ, ngoại trừ Mặt sẹo thì tất cả đều nằm xuống rồi, không có một ngoại lệ nào, toàn độ mất đi hơi thở.
Phốc! Mà Mặt sẹo bị một chưởng của Dạ Cơ chấn lui về sau năm, sáu bước, phun ra một ngụm máu tươi, khí thế trên người trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Đáng chết! Đáng chết!”
Sau khi ổn định thân hình.
Lộ ra vẻ mặt dữ tợn hét lớn: “Vừa nãy cô cho tôi uống cái gì cậy?”
“Ha ha, trong ly rượu vừa nãy đã được cho thêm một giọt chất đặc biệt.”
Dạ Cơ cười cười.
“Đương nhiên đối với cường giả như anh thì loại độc dược quá mạnh sẽ không thể lừa được anh.”
“Cho nên loại độc kia cũng không thể lấy mạng của anh, đơn giản làm cho công lực của anh chỉ có thể thi triển được bảy, tám phần trong thời gian ngắn mà thôi.”
“Tại sao trước đó tôi không cảm nhận được hơi thở trên người các người?”
Ánh mắt Mặt sẹo như phun ra lửa nhìn chằm chằm Dạ Cơ.
“Thật ngại quá, tôi quên nói cho anh, anh cả của tôi là một bác sĩ.”
Khóe miệng Truy hồn giương lên.
“Anh ấy có vô số biện pháp để làm cho một người tu võ ẩn nấp đi hơi thở của bản thân, chỉ cần hai bên thực lực không kém quá xa thì đối phương tuyệt đối sẽ không thể tra ra được!”
“Thật sự là đáng chết!”
Mặt sẹo rống lên.
“Không cần phải phẫn nộ như vậy, im lặng đi xuống chờ môn chủ của các người, không bao lâu nữa thì anh ta cũng sẽ xuống đó hội họp cùng các người.”
Truy Hồn lại cười.
“Hừ!”
Mặt sẹo hít sâu một hơi cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại: “Chỉ bằng các người mà muốn giết môn chủ của chúng ta? Thật sự là thiên phương dạ đàm!”
“Aizz…Phán Quan nói người ở Ám Vực Thánh điện các người đề là lũ ngu xuẩn, ta còn không tin, bây giờ xem ra lời anh ta nói không sai!”
Tuy Hồn thản nhiên đáp lại.
“Không lẽ anh cảm thấy cái người mà anh gọi là môn chủ có thể đánh bại anh cả của tôi?”
“Vô nghĩa!”
Mặt sẹo tức giận mở miệng.
“Một thời gian trước Môn chủ đại nhân đã đột phá tới Chiến tôn viên mãn, ở trước mặt ngài ấy thì các người cũng chỉ là con kiến mà thôi!”
“Thật vậy sao, lợi hại như vậy à?”
Dạ Cơ cười cười.
“Tôi quên nói cho anh một chuyện, một năm trước anh cả của tôi đã một đao chém chết một gã cường giả nửa bước chiến tôn!”
Phốc! Mặt sẹo phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt kinh hãi.
“Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Anh ta không thể nào mạnh như vậy được!”
“Ngu ngốc!”
Truy Hồn trầm giọng nói: “Được rồi, không nói chuyện vô nghĩa với anh nữa, tiễn anh một đoạn đường!”
Hô! Vừa dứt lời, một đạo tàn ảnh cực nhanh lóe qua, hai tay đồng thời lật ra, tiếng gió thét gào tuôn ra.
Dạ Cơ cũng không nhàn rỗi, cô ta trừng mắt cùng lao lên, kĩnh phong tàn sát bừa bãi.
“Tôi liều mạng với các người!”
Mặt sẹo biết hôm nay bản thân không định không thể sống nên gào lên một tiếng rồi cùng leo lên.
Nhưng lúc này anh ta chỉ có thể thi triển nhiều nhất là thực lực chiến thần đỉnh phong, căn bản không phải là đối thủ của của hai người này.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Sau một trận đối chiến, trên người Mặt sẹo vang lên âm thanh xương cốt vỡ vụn, miệng trào ra một lượng lớn máu tươi, lui nhanh về sau bảy, tám bước rồi ngã xuống.
“Môn chủ… Nhất định sẽ báo thù cho tôi…”
Sau khi gian nan nói ra một câu, đầu anh ta lập tức cúi xuống.
“Ngu ngốc!”
truy hồn không nói gì đáp một câu.
Sau đó nhìn về phía Dạ Cơ: “Chị Cơ, đi thôi, đi tìm anh cả!”
“Được rồi!”
Dạ Cơ cười quyến rũ.
Sau khi hai người rời đi thì có vài tên binh sĩ cẩm y tiến vào phòng dọn sạch chiến trường.
….Cùng lúc đó, một chiếc xe việt dã đứng bên cửa công viên, bốn người đàn ông từ trên xe xuống.
“Bái kiến Quỷ Vương đại nhân!”
Hai người đàn ông ở cảu nhanh chóng đi tới, cùng với người đàn ông cầm đầu đồng thời khom người hô lên.
“Ừm!”
Người đàn ông tuấn tú gật đầu.
“Quỷ Vương đại nhân!”
Người đàn ông tiếp tục mở miệng nói.
“Chúng ta chỉ tới đề bắt một đứa trẻ, căn bản không cần ngài phải ra tay, ngài ở trên xe nghỉ ngơi một lúc đi, chúng ta đi vào bắt đứa trẻ đi ra là được!”