Mục lục
Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 167: Cậu cả nhà giàu có

Lăng Túc Nhiên vừa nói vừa đứng dậy đi ra cửa.

Tần Nhã Khiết đi sát theo sau, sau khi ở chung với Lăng Túc Nhiên một thời gian thì cô đã có thể miễn dịch đối với một số chuyện.

Đến cả những trường hợp vô cùng nguy hiểm như trước đây Lăng Túc Nhiên cũng giải quyết được thì đừng nói đến những chuyện nhỏ nhặt chuyện nhỏ này, cho nên trước đó cô mới nói nếu như đối phương không đi thì phải tự mình gánh lấy hậu quả.

“Cái gì?” Người đàn ông cao to nhướng mày, nhìn Lăng Túc Nhiên: “Anh nói cái gì? Vừa rồi tôi không nghe rõ, anh nói lại lần nữa đi?”

“Cho các người năm phút, về nói lại với tên đã chạm vào Chu Dao đến đây dập đầu xin lỗi, nếu không thì cái tay nào của anh ta lúc đó làm bậy tôi phế luôn cái tay đó.” Lăng Túc Nhiên đi tới trước mặt hai người nhàn nhạt nói.

“Ơ! To gan thật đấy!” Người đàn ông cao to khịt mũi khinh thường: “Anh nghĩ mình đang đóng kịch sao?”

Sau khi nói xong thì giọng cũng trầm xuống: “Bây giờ tôi chạm vào cô ta, tôi cũng muốn xem xem anh anh phế cái tay này của tôi thế nào!”

Dứt lời, anh ta vươn tay ra định đánh lên mặt Trương Mai.

Răng rắc!

Tay anh ra chỉ mới đưa ra một nửa đã cảm thấy cơn đau đớn truyền đến từ cổ tay, tiếng xương vỡ vụn cũng vang lên cùng lúc.

“A…” Tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên khắp căn phòng, sau đó được anh ta lập tức ngồi xổm xuống đất, cả bàn tay phải rũ xuống.

Hít!

Trong phòng có tiếng hít thở sâu.

Hiển nhiên mọi người đều không ngờ được chồng của tổng giám đốc Tần nhìn qua thì rất hào hoa tao nhã lại có thể ra tay quả quyết như thế.

Hơn nữa, chỉ tuỳ tiện nắm vậy thôi mà gãy cả xương!

Quá mạnh rồi!

“Nhóc con,mày dám bẻ gãy tay anh ấy?” Sau khi tên lùn phản ứng lại đưa tay chỉ vào mặt Lăng Túc Nhiên: “Mày chờ đó, hôm nay tao không…”

Răng rắc!

Chưa dứt lời đã bị Lăng Túc Nhiên nắm lấy ngón tay, hơi dùng sức khiến nó vang lên tiếng kêu giòn giã.

“A…”

Tay đứt ruột xót, tên lùn cũng hét lên thảm thiết.

“Cút ngay về kêu anh ta đến đây xin lỗi, nói cho anh ta biết là chỉ có năm phút, nếu không thấy người đâu thì tôi sẽ đến tìm!”

Lăng Túc Nhiên nói tiếp.

“Mày….Mày đợi đó cho tao, mày không biết được mình sẽ gặp phải chuyện gì đâu, chắc chắn mày sẽ hối hận!” Tênlùn sau khi nghiến răng nghiến lợi nói thì dìu tên cao ra cửa.

“Wow, Lăng đai ca, anh lợi hại thật nha! Tôi thật sự rất sùng bái anh!” Đến khi hai người kia đi rồi Trương Mai hô to lên.

“Trương Mai, cô là xem chuyện vui mà ngại chuyện chưa đủ lớn hay sao?” Một đồng nghiệp tức giận trừng mắt nhìn cô ấy một cái.

“Tôi nói sự thật mà! Lăng đại ca thật sự rất lợi hại, chỉ tuỳ tiện dùng sức một chút mà đã phế cả tay của người ta.” Trương Mai lớn tiếng đáp lại.

“Tổng giám đốc Tần, đại ca Lăng, cảm ơn hai người.” Chu Dao lộ cảm kích nhìn hai người nói.

“Không có gì, đừng khách sáo.” Tần Nhã Khiết cười đáp lại rồi nhìn sang Lăng Túc Nhiên: “Chồng, hai người kia trông có vẻ không phải là công tử bột bình thường, có phải sẽ gây ra phiền phức hay không?”

“Vơ yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” Lăng Túc Nhiên trấn an cô.

Loảng xoảng!

Người của đối phương không lâu sau đã đến nơi, chưa đầy năm phút đã có một đám người đá văng cửa phòng bao một lần nữa rồi đi vào.

Dẫn đầu là một tên công tử khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, từ trên xuống dưới toàn đồ hiệu, phong cách không tầm thường, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu có.

Bên cạnh anh ta là tên thanh niên hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài bất lương, ánh mắt sắc bén, quanh người mơ hồ có toát ra tinh thần võ đạo.

Hai tên công tử bột một cao một thấp lúc nãy đi sát sau hai người này, đằng sau nữa là năm sáu tên vệ sĩ mặc đồ đen.

Lăng Túc Nhiên nhìn qua thanh niên hơn ba mươi tuổi kia, khẽ híp mắt lại, tu vi chiến sư viễn mãn.

“Là ai làm?” Người dẫn đầu là công tử tên Phan Thiều Quang, anh ta quét mắt một vòng quanh mọi người trong phòng bao, cất giọng với ngữ khí kiêu ngạo.

“Anh Quang, chính là thằng nhóc này!” Người đàn ông bộ dạng to cao chỉ Lăng Túc Nhiên nói.

“Anh hay thật, đến người của tôi mà cũng dám động!” Phan Thiều Quang nhìn Lăng Túc nhiên nói với giọng trầm thấp: “Cho anh một cơ hội, cái tay nào ban nãy ra tay thì tự phế bỏ nó, sau đó quỳ xuống xin lỗi tôi sẽ tha cho một lần!”

Vừa nói ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Tần Nhã Khiết một lúc lâu, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc vì đẹp.

“Ban nãy là anh động chạm đến đồng nghiệp của chúng tôi, sau đó còn muốn cô ấy kính rượu cho anh để xin lỗi?” Lăng Túc Nhiên không để ý Phan Thiều Quang mà nhìn về người đàn ông bên cạnh anh ta.

“Anh có ý kiến gì sao?” Thanh niên kia yếu ớt đáp lại.

Vừa mở miệng nói đã có thể nghe ra được không phải là người nước Hạ.

“Người nước Đông Phong?” Lăng Túc Nhiên nhắm lại: “Được!”

Võ giả nước ngoài, tu vi cũng không thấp, loại người này là một trong những đối tượng theo dõi trọng điểm của Ảnh Môn.

Lăng Túc Nhiên vừa nói vừa đứng dậy đi về hướng đám người, lần này Tần Nhã Khiết không theo kịp nữa.

“Anh muốn ra mặt bảo vệ cô ta?” Người đàn ông tên Yoshida Trạch Long dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Lăng Túc Nhiên.

“Quỳ xuống!” Lăng Túc Nhiên đến trước mặt đối phương, cất giọng trầm thấp.

“Nhóc con, mày vừa nói gì? Mày nói lại…” Phan Thiều Quang sau khi nghe thấy lời nói của Lăng Túc Nhiên thì sắc mặt lập tức âm trầm.

Anh ta bị Lăng Túc Nhiên chọc giận, thế mà lại có người trực tiếp xem anh ta như người vô hình, trước giờ chưa có ai dám!

Với thân phận của anh ta thì đi đến nơi nào cũng là sự tồn tại được mọi người vây quanh, nhưng hôm nay lại gặp phải người tự cho rằng bản thân mình là nhất hơn anh ta!

Trong lòng anh ta đã phán quyết cho Lăng Túc Nhiên hình phạt nặng, hôm nay nhất định phải khiến tên này ghi nhớ một chút!

Bốp!

Chỉ là khi lời chưa nói hết đã vang lên một âm thanh bạt tai, trên mặt lúc này xuất hiện dấu một bàn tay.

Hít!

Ở đây lại phát ra âm thanh hít thở sâu, kể cả đám người sau lưng Phan Thiều Quang cũng trợn mắt há mồm.

Có người dám tát Phan Thiều Quang một bạt tai?

Thật sự động trời!

“Mày…Mày dám đánh tao?” Sau khi Phan Thiều Quang phản ứng lại thì ánh mắt sự dữ tợn nói: “Mày có biết tao là ai không?”

“Mày mà nói thêm một câu thì từ ngày mai sẽ câm luôn đấy!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói tiếp.

“Nhóc con, anh Quang là cậu cả nhà họ Phan ở Giang Hải, mày vậy mà dám đánh anh ấy thì chắc chắn phải chết, mày thật sự chết chắc rồi!” Tên cao to khi trước hô lớn.

Còn Tần Nhã Khiết và đám đồng nghiệp của tập đoàn Thịnh Nghiên sau khi nghe thấy lời nói này thì trên mặt đều xuất hiện vẻ lo âu và kiêng kỵ.

Bọn họ không ngờ đến lai lịch của đối phương lớn đến vậy, thế mà là cậu cả nhà họ Phan-một trong tứ đại gia tộc của Giang Hải!

Đây tuyệt đối là gia tộc giàu có, so với nhà họ Triệu đã từng là gia tộc giàu có nhất Đông Khởi chính là sự tồn tại mạnh hơn cả mấy cấp bậc!

Mọi người ai nấy cũng lo lắng thay Lăng Túc Nhiên từ tận đáy lòng.

“Người nhà họ Phan?” Nghe nói như thế thì Lăng Túc Nhiên híp mắt lại.

Anh cũng không ngờ có thể gặp được anh công tử nhà họ Phan ở Đông Khởi, trong đầu cũng hiện lên lần gặp gỡ cô gái tên là Phan Nghệ Quyên ở Triển lãm World Heart Tour.

“Bây giờ biết sợ rồi?” Phan Thiều Quan tức giận quát một tiếng: “Nhưng mà, muộn rồi!”

Vừa dứt lời, anh ta quay người nhìn về phía mấy người áo đen.

“Còn ngốc ở đó làm gì, cái tay nào của anh ta đánh tôi thì chặt nó cho tôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK