Chương 273: Phàn Thiên Ma Tôn
Ngay lập tức, thân thể của Phàn Thiên Ma Tôn như một con dã thú dũng mãnh nhảy vồ về phía Lục Tần Nam.
Hai cú đấm tuôn ra như một cơn cuồng phong và đòn tấn công còn mạnh hơn trước gấp mấy lần.
“Thế thì cứ thử xem!” Con ngươi Lục Tần Nam chợt co lại, khí thế trên người tăng vọt trong chốc lát.
Hộc! Hộc! Hộc!
Sau đó, cổ tay đột ngột xoay lại, trên không trung xuất hiện vô số ánh sáng lạnh lẽo, trong nháy mắt ngưng tụ thành hình dáng của một cây đao ảo ảnh, rồi được vung ra mang theo sự chấn động như sấm chớp.
Rầm!
Sự công kích của hai người va chạm vào nhau, luồng khí cuồn cuộn ngất trời, đất đá bay mù trời, hai bên giao chiến xa hàng trăm mét vẫn có thể cảm nhận được hậu quả sau cơn chấn động.
Phụt!
Đồng thời, Lục Tần Nam ngẩng đầu phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra xa tầm bốn, năm mươi mét rồi nặng nề ngã xuống đất, khí thế lập tức lụi tàn.
Cộc! Cộc! Cộc!
Dưới nhát dao này, Phàn Thiên Ma Tôn cũng không hề tốt chút nào, liên tục lùi về sau khoảng cách mười mấy mét mới ổn định lại, một dòng máu tươi lập tức chảy ra từ khoé miệng, khuôn mặt tràn ngập sự phẫn nộ.
Ông ta không ngờ bản thân lại bị đánh thương bởi một đối thủ như Chiến tông sơ thành, thật đáng chết mà!
“Cảm thấy sao?”
Lúc này, Lăng Túc Nhiên đi đến bên cạnh Lục Tần Nam và hỏi.
“Còn thiếu một chút!”
Lục Tần Nam cố gắng đứng lên một cách khó khăn.
Cậu ấy rõ ràng muốn thử đột phá thông qua cuộc chiến đầu với Phàn Thiên Ma Tôn!
Trong khoảng thời gian này, cường độ tu luyện của cậu ấy đã cao hơn gấp hai, ba lần so với trước kia, đã gần như có thể đạt đến cảnh giới Chiến tông tiểu thành, cho nên muốn thử nghiệm.
Nhưng dường như còn thiếu đôi chút!
“Đừng miễn cưỡng, cái gì tới rồi cũng sẽ tới thôi!” Lăng Túc Nhiên nhẹ nhàng cười: “Cậu ổn định lại sức lực đi!”
“Được!” Lục Tần Nam gật đầu rồi khoanh chân ngồi xuống, trận đấu vừa rồi khiến cậu ấy bị thương không nhẹ.
“Các người không phải là người của La Sát Đường, rốt cuộc các người là ai?” Phàn Thiên Ma Tôn cau mày nhìn Lăng Túc Nhiên và hỏi.
Ông ta không cảm nhận được chút hơi thở võ đạo nào từ Lăng Túc Nhiên, trong lòng không khỏi sững sờ một phen, chẳng lẽ anh mạnh hơn bản thân mình sao?
“Thôi thì lấy Phàn Thiên Môn các người ra làm bài học răn đe người khác vậy!” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt mở lời, trực tiếp lấy ra Huyết Ảnh Cuồng Đao.
“Hừ! Thật hống hách!” Phàn Thiên Ma Tôn từ tốn điều chỉnh lại sức lực rồi nói với giọng trầm thấp: “Thế thì để tôi xem thử các người răn đe kiểu gì!”
Đối với ông ta mà nói, tuy rằng biết thực lực của Lăng Túc Nhiên có khả năng không dưới bản thân nhưng cũng không đến mức độ khiến ông ta không chiến mà lui.
Bản thân dù sao đi nữa cũng là cường giả chiến tông trung kì, cũng có thể được xem là nhân vật có tiếng tăm ở cả thế giới Ám vực này thì làm sao có thể bị một thanh niên trạc hai mươi tuổi dọa sợ.
Phù! Phù! Phù!
Giọng nói vừa chấm dứt, ông ta lại lần nữa tấn công, những nơi ông ta lướt qua đều cuộn thành từng cơn gió lớn, khí thế uy nghiêm bao phủ lấy khắp không gian, khí thế ồ ạt xông ra như thế chẻ tre.
“Có thể tạm cho qua.” Đôi mắt Lăng Túc Nhiên khẽ híp lại: “Nhưng mà vẫn còn yếu kém!”
Lời nói vừa dứt, cổ tay anh xoay lại, lưỡi đao màu máu từ trên trời rơi xuống như một tia chớp, chém xuống một cách nhanh chóng khiến không khí xung quanh dường như cũng run rẩy theo.
Tất cả con thú xung quanh trong một ki-lô-mét như cảm nhận được sự nguy hiểm, tất cả đều nhanh chân bỏ chạy vào sâu trong rừng.
“Không thể nào!” Ngay khoảnh khắc Lăng Túc Nhiên tung chiêu, Phàn Thiên Ma Tôn đã tự biết bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, đối phương không hề là một đối thủ cùng đẳng cấp.
Ông ta muốn tránh né nhưng lại cảm nhận được đường lui của bản thân đã bị chặn, không còn đường nào để lui.
Không có bất cứ lựa chọn nào khác, chỉ có thể vận hành sức mạnh toàn thân ngưng tụ thành khí phòng ngự và thử chặn nhát đao đó.
Rắc!
Lưỡi dao màu máu trực tiếp từ đỉnh đầu ông ta mà chém xuống, dưới chân ông ta lập tức xuất hiện một khe hở dài gần trăm mét khiến người xem phát hoảng.
“Mạnh… Quá mạnh…” Phàn Thiên Ma Tôn khó khăn nói ra hai từ này, bóng hình đã bị chia thành đôi nằm xuống đất.
Lúc đó, ông ta dường như đoán ra được thân phận của Lăng Túc Nhiên.
Nước Hoa Hạ có thể có người trẻ tuổi bản lĩnh như thế, e là ngoại trừ vị Tây Vương Lăng Soái trong truyền thuyết thì chẳng còn có người thứ hai nữa!
Trong lòng đột nhiên dâng lên sự hối hận, sớm biết La Sát Đường là do Lăng Soái dẫn dắt thì có đánh chết ông ta cũng không dám đối đầu với anh.
Suỵt!
Tất cả mọi người trong rừng nhìn thấy cảnh tượng lần nữa vang lên âm thanh kinh ngạc với vẻ mặt ngơ ngác.
Môn chủ của Phàn Thiên Môn, cường giả chiến tông trung kỳ lại bị một nhát chém thành đôi!
Thật sự quá khoa trương!
Rầm!
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, sau khi mọi người định thần thì đại đa số người đều không còn cảm thấy may mắn, ngay lập tức xoay người bỏ chạy.
Bọn họ đều biết rõ đối phương rõ ràng muốn lấy Phàn Thiên Ma Tôn ra làm bài học răn đe, nếu như không chạy thì e là không còn cơ hội nữa.
“Môn chủ!” Nhìn thấy cảnh tượng này, những người trong Phàn Thiên Môn đang chiến đấu kịch liệt với đám người Thanh Long vô cùng đau lòng.
“Đừng đau lòng, lập tức tiễn các người xuống hội ngộ với ông ta!” Thanh Long lạnh lùng nói.
Sau đó, bóng người nhanh chóng hành động, thanh đao phóng ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo từ góc độ xảo quyệt tới vị đối thủ thuộc cảnh giới chiến tôn viên mãn kia.
Tuy là đẳng cấp tu luyện của người đàn ông này cao hơn một bậc so với Thanh Long nhưng trước đó đã chiến đấu nhiều hiệp như thế, cũng chẳng có được chút lợi thế nào, sức chiến đấu ngang ngửa Thanh Long, hai bên đều có không ít vết thương.
Cái chết của Phàn Thiên Ma Tôn đối với anh ta không phải là một đòn đả kích nhỏ, cảm xúc của anh ta bị ảnh hưởng khiến tốc độ phản ứng tự nhiên cũng chậm lại nửa nhịp, lưỡi dao của Thanh Long đâm thẳng mấy chục cm vào lồng ngực anh ta, máu tươi điên cuồng trào ra.
“Nằm xuống đi!” Thanh Long không hề có ý định dừng tay.
Sau nhát dao ấy, Thanh Long lần nữa tấn công, chiến đao trực tiếp lướt qua cổ đối phương với thế như chẻ tre.
“Hử?” Con ngươi người đàn ông chợt co lại, rồi nhanh chóng cầm đao lên phòng thủ.
Rắc!
Thanh đao lớn trực tiếp bị chém đứt thành hai đoạn, nửa đầu thanh đao rơi xuống đất, ánh sáng lưỡi dao vẫn chưa hoàn toàn mất đi mà trực tiếp xẹt ngang cổ họng anh ta.
Ừng ực! Ừng ực!
Người đàn ông mở to miệng nhưng không thể nói được lời nào, rồi ngã lăn ra đất, từng luồng máu tươi phun ra từ cổ.
Phù!
Thanh Long đảo mắt nhìn người đàn ông nằm dưới đất rồi gấp rút xông về phía những người khác.
Ba cường giả của Phàn Thiên Môn, một người chiến tông đại thành, hai người chiến tôn viên mãn đều đã bị giết chết, những người còn lại cũng dễ dàng công phá.
Với sự gia nhập của Thanh Long, toàn bộ bốn năm mươi người lần lượt ngã xuống trong vòng chưa tới ba phút.
Thế lực xếp thứ hai của thế giới Ám Vực, Phàn Thiên Môn, những cường giả trên chiến thần cấp đều ngã xuống!
Bắt đầu từ ngày hôm nay, cho dù Phàn Thiên Môn không giải tán thì những người còn lại cũng sẽ bị những thế lực khác nuốt chửng trong vòng ba ngày.
“Đại ca, hình như vẫn còn có người không sợ chết chưa chạy!” Sau khi mọi người tự điều chỉnh lại hơi thở thì nghe thấy Thanh Long nói với Lăng Túc Nhiên.
“Ừ!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu: “Không cần quan tâm bọn họ, cứ để mặc bọn họ ở đấy!”
Anh vừa nói xong thì nhìn mọi người: “Đều nghỉ ngơi đủ rồi, tiến vào xem sao!”
“Ngài sứ giả, trong thạch động…” Huyết La Sát có chút lo lắng nói.