Chương 187: Chỉ huy tối cao của Chiến bộ
“Chỉ huy Mục tới chơi, không thể tiếp đón từ xa, xin hãy thứ lỗi!” Lăng Tức Nhiên nhìn về phía trước cao giọng mở miệng.
“Ha ha, Ngài sứ giả nói quá lời rồi, cậu lặn lội đường xa vào tận Thủ đô, lẽ ra tôi phải ra sân bay nghênh đón, không biết làm sao mà có mấy chuyện cỏn con làm vướng bận, cho nên bây giờ tôi mới tới đây được, mong rằng Thần sứ giả đừng nên phiền lòng!”
Một âm thanh vang dội truyền vào màng nhĩ của mọi người, giọng nói như tiếng chuông đồng.
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh vững vàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Ông ta hơn sáu mươi tuổi, mặc áo vải, ngũ quan cương nghị, tinh thần khoẻ khoắn, nhìn thế nào cũng không giống một người sáu bảy mươi tuổi.
Người trong võ đạo, khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, cơ năng của thân thể sẽ có khả năng chống lại những ràng buộc, tốc độ lão hoá của các khí quan sẽ chậm lại và đạt đến một cảnh giới khác.
Tu vi càng cao, tuổi thọ càng dài.
Nếu như không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nhân vật cấp Chiến thần sống đến một trăm tuổi cũng không khó khăn gì.
Không bị ảnh hưởng bởi các nhân tố nào khác, cường giả cấp Chiến tôn có thể ung dung sống đến một trăm hai, một trăm ba mươi tuổi.
Tuổi thọ của đại năng cấp Chiến tông ít nhất cũng phải một trăm rưỡi hoặc một trăm sáu mươi tuổi.
Đối với cường giả Chiến tông trở lên thì tuổi thọ còn khủng hơn, nghe nói trong một số tông môn lánh đời, đã có những ông cụ sống đến tận hai ba trăm tuổi.
“Tham kiến chỉ huy Mục!” Tất cả mọi người bao gồm cả Lăng Tức Nhiên đồng loạt cúi chào.
Ngoại trừ Lăng Tức Nhiên và Lục Tần Nam, ánh mắt của những người khác nhìn về phía đối phương đều thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Sao nhân vật lớn này lại tới đây?
Mục Kỳ Thiên, người đứng đầu Chiến bộ của nước Đại Hạ, là một vị cường giả đạt cảnh giới Chiến tông chân chính!
Lúc còn trẻ, ông ta cũng là một nhân vật rung chuyển trời đất, đã từng đảm nhiệm Ngài sứ giả ở khu Trung tâm và khu Bắc. Trong khoảng thời gian mấy năm ông ta làm Ngài sứ giả ở khu Bắc, người dân ở Bắc Lưu nghe tiếng mà khiếp đảm.
Cho đến tận bây giờ, vừa nghe nói đến Thần sứ giả Mục, dân chúng ở Bắc Lưu vẫn kinh hãi giật mình.
Sau khi rời khỏi Bắc lưu, trấn giữ ở khu Trung tâm, đây là con đường duy nhất để trở thành người đứng đầu Chiến bộ Đại Hạ.
Sau khi trấn giữ mấy năm ở khu Trung tâm, Mục Kỳ Thiên chính thức vào Thủ đô, nhậm chức chỉ huy tối cao của Chiến bộ!
Chiến bộ ở khu Trung tâm chủ yếu có tác dụng cân bằng và tiếp viện bốn chiến khu lớn ở Đông, Tây, Nam Bắc. Ở đây có tài nguyên phong phú, chiến lực cường hãn. Trong mười đội ngũ đột kích xếp hạng nhất của Chiến bộ Đại Hạ, có năm đội thuộc khu Trung tâm.
Trước mắt, nhìn khắp toàn thể chiến lực, ngoại trừ quân đội ở Tây Lưu, quân đội ở khu Trung tâm là mạnh nhất.
“Ha ha, tôi chỉ tới ôn chuyện với Ngài sứ giả một chút mà thôi, mọi người không cần quá câu nệ!” Mục Kỳ Thiên khoát tay với mọi người.
“Chỉ huy Mục, mời vào nhà ngồi!” Lăng Tức Nhiên cung kính làm một động tác mời.
Chuyện Mục Kỳ Thiên đến đã sớm nằm trong dự liệu của anh, trước đó anh nói là phải đợi người, đương nhiên là đang nói đợi Mục Kỳ Thiên này!
Mặc dù lần này anh lấy thân phận người đứng đầu Ảnh Môn đến Thủ đô, nhưng bất luận thế nào, anh cũng là vua của Tây Lưu và là người của Chiến bộ.
Nếu như nói trong chuyến đi Thủ đô này vẫn có một người thích hợp nhất để anh ra mắt, không phải Mục Kỳ Thiên thì còn là ai.
Đồng thời anh cũng rất hiểu ý đồ của Mục Kỳ Thiên.
Một, đương nhiên là ra mặt giúp anh, nói cho tất cả mọi người biết Lăng Tức Nhiên là người của Chiến bộ, nếu ai dám làm bậy, trước hết phải hỏi ông ta xem có đồng ý hay không.
Hai, cũng giống như Đô Vệ Sở vậy, Mục Kỳ Thiên lo lắng anh sẽ tàn sát ở Thủ đô, cho nên mới ra mặt ổn định tình hình. Dẫu sao thì với thân thủ của Lăng Tức Nhiên, nếu thật sự ra tay mà không kiêng kỵ chút nào, chắc chắn sẽ dẫn đến núi thây biển máu!
“Được!” Mục Kỳ Thiên gật đầu đáp lại.
Sau đó, ông quay đầu nhìn về phía Lục Tần Nam cười nói: “Lục Tần Nam, không tệ nhỉ! Chỉ mới không gặp một khoảng thời gian mà cậu đã là nửa bước Chiến tông rồi!”
“Có lẽ cậu vất vả nhiều lắm. Một người có tài như cậu, cả ngày lại cứ đi theo bên cạnh vua của Tây Lưu, quá lãng phí rồi!”
Mục Kỳ Thiên nhìn như vô tình như thực ra ông ta rất có lòng.
“Chỉ huy Mục khen trật rồi!” Lục Tần Nam cười đáp lại một câu, đồng thời trong đôi mắt thoáng hiện vẻ kinh dị.
Mà Lăng Tức Nhiên nghe được lời này của Mục Kỳ Thiên, anh khẽ híp mắt, trên mặt hiện ra biểu cảm như đang suy nghĩ.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Tức Nhiên và Lục Tần Nam phụng bồi Mục Kỳ Thiên đến một căn phòng tiếp khách.
“Nghe nói người của Đô Vệ Sở cũng đã đến hả?” Sau khi ngồi xuống, đợi ba người Lục Tần Nam trà nước xong xuôi, Mục Kỳ Thiên nhìn về phía Lăng tức Nhiên hỏi.
“Vâng!” Lăng Tức Nhiên cười cười nói: “Vừa mới đi rồi ạ!”
“Đúng là một đám rảnh rỗi không có chuyện gì làm!” Mục Kỳ Thiên nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
“À à, không sao!” Lăng Tức Nhiên cười thêm một tiếng.
“Bắt đầu từ bây giờ, trong khoảng thời gian cậu đến Thủ đô, nếu như có kẻ nào dám ở không đi gây sự với cậu, cậu trực tiếp bảo bọn chúng đi tìm tôi!” Mục Kỳ Thiên nghiêm giọng nói.
“Cảm ơn chỉ huy Mục!” Lăng Tức Nhiên uống một ngụm trà đáp lại.
“Gần đây Tây Lưu thế nào? Chắc là không có chuyện gì đúng không?” Mục Kỳ Thiên đặt ly trà xuống hỏi.
“Xin chỉ huy Mục cứ yên tâm, tất cả đều yên ổn!” Lăng Tức Nhiên cười nhạt, sau đó nhìn về phía Mục Kỳ Thiên: “Chỉ huy Mục, gần đây sức khoẻ của ngài có ổn không?”
Tình trạng bệnh của chỉ huy Mục đã sớm là một bí mật được công khai.
Lúc còn trẻ, ông chinh phạt quanh năm, phải chịu không ít vết thương ngoài da, cộng thêm không được chữa trị kịp thời, lâu dần đã trở thành bệnh nặng.
Lần trước lúc gặp mặt Mục Kỳ Thiên ở tây Lưu, Lăng Tức Nhiên đã giúp ông ta kiểm tra sức khoẻ, cho nên những năm gần đây sức khỏe của ông mới khôi phục một cách dễ dàng. Nhưng mà muốn chữa hết một căn bệnh đã tồn tại mười mấy năm thì quá khó khăn.
Một hai năm này, càng ngày Mục Kỳ Thiên càng có cảm giác yếu ớt. Cũng vì nguyên nhân này, hai năm gần đây ông đã lùi về một nửa trạng thái ở ẩn.
“Bộ xương già này chỉ mắc phải một vài căn bệnh cũ hồi xưa mà thôi, cũng chỉ có thể như vậy!” Mục Kỳ Thiên cười trả lời.
“Nếu như lần sau có thời gian, tôi sẽ giúp ngài khám một chút.”
“Ngài sứ giả có lòng rồi!” Mục Kỳ Thiên cười, sau đó nói sang chuyện khác: “Chắc chắn vua của Tây Lưu đã nhận được tin tức, đúng chứ?”
“Ý của chỉ huy Mục là?”
“Tình trạng sức khoẻ của tôi không chỉ là một ngày hai ngày, cái thân già này đã không gánh nổi trách nhiệm nặng nề nữa rồi. Chiến bộ định chọn ra một trong năm người các cậu để tiếp nhận vị trí của tôi.” Mục Kỳ Thiên nói tiếp.
“Vâng!” Lăng Tức Nhiên gật đầu đáp lời: “Trước đó tôi có nghe nói!”
“Vậy thì vua của Tây lương cảm thấy thế nào? Có chí hướng như thế nào?” Mục Kỳ Thiên nhìn về phía Lăng Tức Thiên nói với giọng điệu đầy ẩn ý.
“Tôi nghe nói, ở Thủ đô có rất nhiều người xem trọng vua của Tây Lưu. Mọi người cũng ký thác kỳ vọng rất lớn đối với cậu!”
“Chỉ huy Mục, ngài muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi ạ!” Lăng Tức Nhiên khẽ híp mắt.
Ngay lúc này Mục Kỳ Thiên chủ động nhắc đến chuyện này, đương nhiên là không phải suy nghĩ nông nổi trong lúc nhất thời.
Ông ta ám chỉ rất rõ ràng.
Hết thảy phải lấy chuyện lớn làm trọng, đừng vì nhỏ mà bỏ mất lớn!
Trong thời khắc mấu chốt khi quyết định chọn ra chỉ huy tối cao này, nếu như Lăng Tức Nhiên gây ra động tĩnh quá lớn, tất nhiên sẽ làm bản thân mất đi cơ hội.
“Tôi biết mục đích của cậu khi tới Thủ đô lần này!” Mục Kỳ Thiên nâng tách trà lên một lần nữa.
“Bản thân tôi thấy, nếu như có thể bắt tội phạm bị truy nã cấp SSS về chịu tội một cách thuận lợi, những chuyện khác đều có thể cân nhắc để tạm thời bỏ xuống, không biết ý của cậu thế nào?”
“Cảm ơn ý tốt của chỉ huy Mục!” Lăng Tức Nhiên cười nhạt.
“Trong vụ án lớn vào ba năm trước, ngoại trừ Hắc Công, người đứng đầu Ảnh Môn và bốn vị Tuần phủ đều bị sát hại, chuyện này cũng xem như là vụ án nghiêm trọng nhất từ trước tới nay của Ảnh Môn.”
“Cũng không phải chỉ một tên tội phạm truy nã cấp SSS là có thể gánh được hết trách nhiệm trong chuyện này, không phải sao?”
“Tôi có thể hiểu được!” Mục Kỳ Thiên gật đầu.
“Hễ là chuyện thì đều có chuyện nặng hoặc nhẹ, chuyện thong thả hoặc chuyện cấp bách, hơn nữa có một số việc cũng không phải một ngày hai ngày là có thể…”
“Chỉ huy Mục, tôi hỏi ngài một vấn đều nhé.” Lăng Tức Nhiên ngắt lời ông ta.
“Nếu như hiện tại, chỉ huy Mục đứng ở vị trí của tôi, ngài sẽ làm gì?”