Mục lục
Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 274: Di vật của cường giả

“Không sao!” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt mở miệng.

“Bên trong thạch động kia có vô số cổ khí, hẳn là vì vị cường giả kia không muốn hậu nhân xâm phạm nơi an nghỉ của ông ta nên đã lưu lại một chiêu chết người như vậy.”

Trước đó, lúc ở trên chỗ đất trống, Lăng Túc Nhiên đã mơ hồ cảm giác được cổ khí kia đang sát phạt, mà sau khi anh đi tới nơi này, phỏng đoán trong lòng anh đã thành sự thật.

Cho nên anh mới có thể để cho đám người Thiên Môn tiến vào hang đá trước, nếu không làm sao đối phương có thể được vào trước chứ!

“Như vậy là sao?” Huyết La Sát nửa hiểu nửa không, lại gật đầu một cái.

Sau đó, Lăng Túc Nhiên và đoàn người lục đục tiến vào hang đá, Lương Tiến để lại một trăm quân Huyết Vệ canh giữ ở ngoài động.

Hai phút sau, mọi người đi xuyên qua một lối đi hẹp dài, sau đó đi tới một nơi trống trải bên trong sơn động.

Mọi người dõi mắt nhìn, sơn động cao mười thước, dài rộng tầm ba bốn trăm thước, trên nóc có vài chỗ có sơn thạch không lớn không nhỏ, ánh mặt trời chiếu qua cửa hang mà đi vào.

Bên trong sơn động, khắp nơi đều là thạch nhũ với các hình thái khác nhau, ở giữa có một con suối có chiều rộng hai thước, nước suối chảy róc rách.

Trừ thạch nhũ và suối ra, bên trong động còn có đất và một số thực vật, bao gồm mười mấy loại thực vật không rõ tên.

“Không nghĩ tới ở đây lại có một cái động trời!” Phán Quan quét mắt một vòng quanh bốn phía, không khỏi xúc động nói.

Anh ta hơi ngừng một chút rồi tiếp tục mở miệng: “Nhưng mà, trong này thấy thế nào cũng không giống như là có cường giả gì đó đã chết nhỉ, trừ đá và cây cối ra thì không có gì cả mà.”

“Đại ca, có phải chúng ta tìm lộn chỗ hay không?”

“Theo như bản đồ, địa điểm này không sai được đâu, trừ phi là lời đồn đãi có sai lầm.” Lăng Túc Nhiên đáp lại một tiếng, sau đó, anh tự mình phóng ra tinh thần lực để điều tra xung quanh.

“Ừm?” Không lâu sau, chân mày Lăng Túc Nhiên hơi nhíu lại.

“Đại ca, thế nào rồi?” Lục Tần Nam mở miệng hỏi.

“Qua bên kia nhìn một chút đi!” Sau khi nói xong, Lăng Túc Nhiên đi vào bên trong, còn mọi người theo sát phía sau anh.

Chỉ chốc lát, họ đã đi tới bên cạnh một khối thạch nhũ bên trong sơn động, nó cao tầm hai thước. Lăng Túc Nhiên nhìn vòng quanh thạch nhũ một vòng, ánh mắt hơi nheo lại.

“Đại ca, tảng đá kia có vấn đề gì không?” Sau khi nói xong, Bạch Hổ đưa tay sờ lên nó.

Mà trong lúc tay anh ta mới vừa chạm được vào thạch nhũ, bên trong động mơ hồ truyền tới một nguồn lực nhỏ nhẹ làm cho trần sơn động có không ít đá vụn rớt xuống.

“Cẩn thận!” Ngay sau đó, Lăng Túc Nhiên trầm giọng kêu một tiếng.

Uỳnh!

Ngay sau đó, một cổ khí bàng bạc từ trên người anh ta nổ bể ra, trong nháy mắt bao phủ mọi người lại.

Rầm! Rầm! Rầm!

Cùng lúc đó, mấy chục cánh tay lớn bằng thạch nhũ từ bốn phía vách tường với nóc sơn động bắn tới cực nhanh về phía mọi người như vạn quân đang tấn công vậy.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thạch nhũ trùng trùng đụng vào phòng ngự cương khí của Lăng Túc Nhiên, phát ra một loạt tiếng vang nặng nề, sau đó toàn bộ bị đập bể trên đất.

Cho dù có phòng ngự cương khí của Lăng Túc Nhiên bảo vệ, Lục Tần Nam và đám người còn lạu cũng có thể mơ hồ cảm giác được khí thế đụng vào trên người họ.

Đoàn người đều biết, nếu như không có tác dụng của phòng ngự cương khí, hôm nay sợ rằng bọn họ không chết thì cũng phải bị thương nặng.

“Mẹ nó chứ, rốt cuộc là người nào vậy, lại bố trí cơ quan kinh khủng như vậy!” Phán Quan cũng bắt đầu văng tục.

“Lời đồn đãi rất có thể là thật.” Lục Tần Nam làm bộ như có điều suy nghĩ, nói: “Mới vừa rồi, ba chiêu tấn công kia tuyệt đối không phải là cường giả có cảnh giới dưới cảnh giới chiến hoàng có thể bố trí ra được.”

Sau khi nói xong, anh ta chuyển hướng Lăng Túc Nhiên rồi nói: “Đại ca, trong đá có thể có điều bất thường!”

“Ừ!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu rồi nói: “Mọi người lui về phía sau đi!”

“Đã rõ!” Lục Tần Nam và đám người đáp lại, sau đó, họ lui về phía sau chừng mười thước.

Lăng Túc Nhiên đưa tay đè ở phía trên thạch nhũ, đồng thời thả ra chân khí để thử dò xét.

“Quả nhiên!” Chỉ trong chốc lát, chân mày Lăng Túc Nhiên cau lại, trong ánh mắt thoáng qua có một tia sáng lóe lên.

Ha!

Sau đó, khí tức trên người anh tăng lên cấp tốc, cảnh giới chiến hoàng có khí thế mạnh mẽ không thể nghi ngờ.

Đồng thời, một cỗ khí thế bàng bạc theo bàn tay của anh cũng rót vào thạch nhũ ở bên trong.

Oành!

Ngay sau đó, thạch nhũ giống như đạn đại bác nổ bể ra, đá vụn bay tứ tung trời khắp nơi.

Ùng ùng! Ùng ùng! Ùng ùng!

Cùng lúc đó, bên trong hang đá truyền tới một trận chấn động nữa

Sau đó, chỉ thấy ở bên cạnh mọi người, cách đó không xa, trên vách tường xuất hiện một cửa hang cao hai thước, bên trong là một không gian rộng hai ba chục thước vuông.

“Ngài sứ giả, bên trong có người!” Giọng nói của Huyết La Sát vang lên.

Mọi người nhìn theo, chỉ thấy vị trí không gian trung tâm có một hòn đá bóng loáng, dài rộng đều cao tầm một thước, trên hòn đá có một người ngồi xếp bằng, bên cạnh người đó còn có một chuôi kiếm rỉ sét.

Nghiêm khắc mà nói, cũng không thể nói đây là một người, mà là một cỗ thân thế người hoàn hảo không bị sứt mẻ đã bị khô từ lâu.

Vách tường bên trong động và thạch nhũ bên ngoài lồi lõm hoàn toàn khác nhau, bốn bề vách tường đều bóng loáng như gương.

“Lời đồn đãi có vẻ không phải giả rồi! Đây chính là vị cường giả chiến hoàng đúng không?” Đoàn người đi tới cửa động, Phán Quan nhìn tấm đá bị khô lâu một chút rồi mở miệng nói.

Mọi người cũng không bước vào bên trong động, người chết là việc trọng đại, đây là sự tôn trọng tối thiểu đối với người chết.

Ha!

Cùng lúc đó, một cỗ khí thế hào hùng chấn áp từ bên trong động cuốn ra, trừ Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam ra, những người khác cũng không kìm được mà run cả người lên.

“Chậc chậc, cái này cũng được mấy chục năm rồi, còn có khí thế mạnh mẽ như vậy chấn áp, sợ rằng khi còn sống, ít nhất cường giả này cũng là Chiến Hoàng Hậu Kỳ đó!” Phán Quan không kiềm được xúc động mà nói một câu.

Anh ta hơi ngừng một lát rồi lại tiếp tục mở miệng: “Nhưng mà, dường như trong này không có thứ gì cả, nhiều người muốn có bản đồ này như vậy mà tới đây chỉ được nhìn thấy di thể của cường giả này thôi sao?”

“Đại ca, trên vách tường có đồ!” Lúc này, Lục Tần Nam giơ ngón tay lên, chỉ vào vách tường bên trong động rồi mở miệng nói.

“Hả?” Phán Quan và mấy người kia cũng nhìn theo.

“Thật đấy!” Bạch Hổ mở miệng hô lên.

Mới vừa rồi mọi người không quá chú ý, bây giờ cẩn thận nhìn một chút mới phát hiện, bốn phía trên vách tường chạm trổ không ít hình ảnh, là một người đang múa kiếm.

“Không hổ là cường giả ở cảnh giới chiến hoàng hậu kỳ!” Chỉ trong chốc lát, Lục Tần Nam không kìm được xúc động mà nói một câu: “Thật là kiếm pháp cao minh!”. Truyện Dị Giới

“Huyết La Sát, nếu như tôi nhớ không lầm, trừ tiên pháp ra, cô còn tu luyện kiếm pháp đúng không?” Lúc này, Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Huyết La Sát rồi mở miệng nói.

“Thưa Ngài sứ giả, đúng là như vậy!” Huyết La Sát gật đầu đáp lại.

“Nhứ kỹ bộ kiếm pháp trên tường này đi, nó rất thích hợp với cô!” Lăng Túc Nhiên tiếp tục nói.

Tất nhiên là anh cũng thấy rõ rằng bộ kiếm pháp này không hề bình thường.

Chẳng qua rất đáng tiếc là bên anh em bên cạnh anh đều lấy đao làm bạn, kiếm pháp cũng không thích hợp với bọn họ.

Dĩ nhiên, cho dù trên vách tường này có khắc đao pháp thì cũng chưa chắc nó sẽ khiến đám người Lục Tần Nam có hứng thú.

Bọn họ vô cùng rõ ràng, bất kể là Huyết Ảnh Chiến Đao hay Lãnh Nguyệt Đao Pháp đều có trình độ vượt xa so với đao pháp giống vậy, nó mạnh hơn rất nhiều, cho dù là Lục Tần Nam của hiện tại cũng chỉ có thể phát huy ra nhiều nhất ba phần uy lực Huyết Ảnh Chiến Đao.

Cho nên, tất nhiên bọn họ sẽ không bỏ cái gần để đi tu luyện những thứ đao pháp khác.

“A?” Huyết La Sát bắt đầu sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK