Mục lục
Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 158: Tần Nhã Lệ xảy ra chuyện

Một phút sau, Tần Nhã Khiết gửi tin nhắn vào điện thoại di động của Lăng Túc Nhiên.

Ngay sau đó, Lăng Túc Nhiên cầm điện thoại gọi cho Phán Quan.

“Đại ca, có gì cần dặn dò sao?” Điện thoại vang lên một tiếng, Phán Quan nhận cuộc gọi.

“Nhã Lệ đã xảy ra chuyện ở Hải Trung!” Lăng Túc Nhiên nặng nề mở miệng, tiếp đó anh lặp lại lời nói của tần Nhã Khiết một lần.

Dừng một chút rồi anh dặn dò: “Cậu lập tức liên lạc với người ở Hải Trung và bạn học của con bé, sau đó lấy hình ảnh từ các camera giám sát ở xung quanh, xem xem Nhã Lệ bị bắt đi đâu, tôi lập tức tới đó ngay!”

“Đám người này đúng là không muốn sống mà!” Phán Quan tức giận đáp: “Tôi lập tức là ngay!”

Sau khi hai người cúp điện thoại, Lăng Túc Nhiên gửi số điện thoại của bạn Nhã Lệ cho Phán Quan.

“Lục Tần Nam, đi Hải Trung!” Nói xong, Lăng Túc Nhiên đứng dậy đi ra cửa, Lục Tần Nam theo sát phía sau.

“Cậu Lăng, tôi đi cùng các cậu nhé?” Thẩm Quang Khải lớn tiếng hỏi.

“Không cần!” Lăng Túc Nhiên đáp lại: “Nếu cần thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu!”

Lời vừa rơi xuống, hai người đã tới ngoài cửa.

Tinh tinh tang!

Xe chạy đi khoảng chừng hai mươi phút, Phán Quan gọi điện thoại tới.

“Tình huống thế nào?” Sau khi bấm nút nghe Lăng Túc Nhiên hỏi.

“Đại ca, tra được rồi. Người bắt Nhã Lệ là một thằng đàn em của thế lực ngầm ở Hải Trung tên là Chó Điên, tôi đã cho người đi tìm Chó Điên rồi.” Phán Quan lên tiếng.

“Trước hết phải đảm bảo sự an toàn của Nhã Lệ, những chuyện còn lại chờ tôi đến rồi nói sau!” Lăng Túc Nhiên nghiêm nghị dặn dò một câu.

“Tôi biết rồi!” Phán Quan đáp lời.

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Túc Nhiên lại bấm số điện thoại của Tần Nhã Khiết, an ủi cô một hồi để cô không cần lo lắng.

Trong lúc Lăng Túc Nhiên ở trên đường, trong một căn phòng của một câu lạc bộ ở phía đông Hải Trung, tám binh sĩ Ảnh Môn nhanh chóng bước xuống từ trên xe, sắc mặt nghiêm túc, quanh người tràn ngập hơi lạnh.

“Hoan nghênh đến chơi!”

Mấy người đi vào phòng khách, người đẹp ở hai bên khom người nói, ai nấy đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tám người đàn ông trước mắt.

“Xin hỏi các anh có chuyện gì không?” Một người đẹp mặc đồng phục đi tới.

Trong ánh mắt cô ta thoáng hiện vẻ kinh hãi, đương nhiên cô ta có thể cảm giác được hơi lạnh trên cơ thể của tám người này, chắc chắn bọn họ sẽ không tới đây để ăn chơi.

“Chó Điên đâu?” Người cầm đầu đám binh sĩ Ảnh Môn là Đôn Đốc của Ảnh Môn ở khu vực Hải Trung.

“Xin hỏi anh tìm anh Chó Điên có chuyện gì không?” Người đẹp mặc đồng phục hơi sửng sốt.

“Bớt nói nhảm đi!” Lư Đào trầm giọng nói: “Rốt cuộc là ở đâu?”

“Nếu như các vị tới đây ăn chơi, tôi rất hoan nghênh. Nhưng nếu muốn tới gây chuyện, chỉ sợ các người đã nhầm chỗ rồi.”

Người đẹp mặc đồng phục nhướng mày bổ sung: “Ở đây không phải là chỗ mà ai cũng có thể tới quậy!”

Bốp!

Lời còn chưa dứt, một bạt tai đã vang lên, trên gương mặt của người đẹp mặc đồng phục hiện lên một dấu bàn tay.

“Khốn kiếp, các người dám đánh tôi?” Người đẹp mặc đồng phục tức giận hét lên.

Bình bịch! Bình bịch!

Một loạt tiếng bước chân vang lên, hai mươi tên bảo vệ nhanh chóng đi tới.

“Đúng là chán sống rồi, dám tới đây quậy hả?” Người cầm đầu vung tay: “Đánh gãy một tay của chúng nó rồi ném ra ngoài cho tao!”

Xẹt xẹt!

Một đám bảo vệ giơ côn điện trong tay lên.

“Ngu xuẩn!” Có hai binh sĩ Ảnh Môn nặng nề nói một cai, thân hình cấp tốc loé lên.

Bịch! Bịch! Bịch!

Không tới hai phút, toàn bộ hai mươi tên bảo vệ đã nằm xuống, cong người như con tôm hùm không ngừng kêu rên.

“Bây giờ nói được chưa?” Lư Đào quay sang nhìn về phía người đẹp mặc đồng phục, sắc mặt cô ta trắng bệch.

“Anh… các người chết chắc rồi. Dám động đến người của anh Chó Điên, các người…” Người đẹp mặc đồng phục nuốt nước bọt một cái rồi mở miệng nói.

Bộp!

Lời còn chưa dứt, Lư Đào đã bật cười. Ngay sau đó cô gái bay ra ngoài, trợn mắt mấy cái rồi bất tỉnh nằm dưới đất.

“Mày nói cho tao biết, Chó Điên ở đâu?” Sau đó Lư Đào đi tới bên cạnh tên bảo vệ cầm đầu hỏi.

“Thằng kia, mặc kệ mày là ai, mày…” Hiển nhiên là đối phương không dễ nhượng bộ như thế.

Răng rắc!

Anh ta còn chưa nói xong, Lư Đào đã đạp một cái, chân phải của tên bảo vệ cầm đầu gãy nát.

“A…” Một âm thanh thảm thiết phát ra.

“Nếu không nói, cú đạp tiếp theo sẽ là đầu mày!” Lư Đào nghiêm giọng mở miệng.

“Anh Chó Điên… ở…” Tên bảo vệ cũng không còn kiên cường nổi nữa.

“Nghe nói chúng mày tìm tao?” Tên bảo vệ chưa kịp nói xong, một giọng nói thô bạo vang lên.

Sau đó, mọi người nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mang gương mặt hung hãn đi tới, sau lưng là một đám đàn ông xăm đầy mình cầm dao phay đi theo.

“Mày là Chó Điên?” Lư Đào ngẩng đầu nhìn về phía đối phương: “Mày bắt cô Tần đi đâu rồi?”

“Ha ha, trông chúng mày ra dáng quá nhỉ?” Chó Điên quan sát mấy người Lư Đào từ trên xuống dưới, ánh mắt thoáng hiện sự hung ác.

“Đã lâu lắm rồi không có ai dám tới địa bàn của tao quậy phá, chúng mày biết tao là ai không?”

Sau khi nói xong, giọng anh ta trầm xuống: “Lập tức quỳ xuống cho tao, sau đó mỗi đứa tự phế bỏ một cánh tay rồi cút ra ngoài, nếu không thì tất cả chúng mày cũng không cần đi nữa!”

“Tao hỏi lại một lần nữa, cô Tần ở đâu?” Lư Đào lạnh lùng nói.

“Mẹ mày! Tao thấy chúng mày chán sống rồi!” Chó Điên vung tay: “Ra tay đi, phế hết chúng nó!”

“Rõ!” Một đám đàn ông xăm người đáp lại một tiếng, tay giơ dao phay nhanh chóng xông tới.

Bịch! Bịch! Bịch!

Không có gì bất ngờ, giống như đám bảo vệ trước đó vậy, chưa đầy hai phút, tất cả đã nằm xuống, không gãy tay thì cũng gãy chân.

“Hả?” Thấy cảnh này, trong con ngươi của Chó Điên hiện lên sự khiếp sợ.

Mạnh như vậy sao? Gặp phải cao thủ?

Sững sờ một lát, Chó Điên híp mắt, trực tiếp móc một cây súng ở bên thắt lưng chĩa về phía Lư Đào.

“Cho rằng mình biết chút võ là có thể đến chỗ tao quậy sao? Một đám nhóc không biết trời cao đất dày là gì. Có bản lĩnh thì chúng mày động tay động chân thêm cái nữa thử coi?”

“Mày nhất quyết không nói?” Lư Đào bình tĩnh nhìn về phía Chó Điên.

“Ôi xem kìa, mạnh miệng gớm nhỉ! Có phải mày cho rằng tao không dám nổ súng không?” Chó Điên giận dữ mở miệng: “Tao đếm đến ba, lập tức quỳ xuống cho tao!”

“Mày tự chọn đấy nhé!” Lư Đào trầm giọng đáp lại.

“Một!” Chó Điên bắt đầu đếm.

Vụt!

Anh ta còn chưa nói xong, cổ tay Lư Đào đã lật một cái, một đạo hàn mang phóng ra cực nhanh.

Bịch!

Một bàn tay đi kèm với súng rớt thẳng xuống đất, máu tươi tuôn ra như suối.

“A…” Chó Điên cuồng loạn kêu gào thảm thiết, đồng thời té thẳng xuống đất lăn qua lộn lại.

“Nói được chưa?” Lư Đào cúi đầu xuống nhìn Chó Điên.

“Thằng nhóc, mặc kệ chúng mày là ai. Tao bảo đảm tất cả chúng mày sẽ phải chết…” Sau khi tiếng la của Chó Điên dừng lại, anh ta tức giận hét to, trong giọng nói tràn ngập dữ tợn.

Răng rắc!

Một âm thanh giòn giã vang lên, giống như tên bảo vệ cầm đầu vừa nãy, chân phải của Chó Điên đã hoàn toàn bị phế.

“A…” Một lần nữa Chó Điên kêu thảm, cả người toát đầy mồ hôi lạnh.

Anh ta có cảm giác hôm nay mình đá trúng sắt rồi, thủ đoạn của mấy người này còn ác hơn so với đám người lăn lộn ở thế giới ngầm như bọn họ!

Đó là vì anh ta không biết Ảnh Môn, so với Ảnh Môn, loại người như anh ta không khác gì mấy đứa trẻ ở trường mẫu giáo.

Những kẻ mà Ảnh Môn đối mặt đều là người vô cùng hung ác, nếu không có thủ đoạn, làm sao bọn họ có thể uy hiếp loại người này?

“Tôi… Tôi cũng không biết cô ta ở đâu…” Sau khi hít sâu mấy hơi, Chó Điên cũng không còn cứng đầu nữa.

“Tôi… Tôi đã sai người giao cô ta cho anh Quyết rồi… Chính anh Quyết đã bảo tôi đi bắt cô ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK