Chương 174: Tuần phủ Ảnh Môn
“Quỷ Vương đại nhân, khi nào chúng ta ra tay?”
Theo sau được khoảng mười lăm phút, người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế hỏi.
“Chờ thông báo của Môn chủ!” Người đàn ông Mũi Khoằm nói.
“Quỷ Vương đại nhân, nếu không thì chúng ta bắt cô ta trước sau đó thì đợi Môn chủ đến rồi giao lại cho ngài ấy xử lý?” Người ngồi trên ghế lái nói.
“Sử dụng đầu óc của cậu đi!” Mũi Khoằm kia lạnh lùng đáp lại.
“Chúng ta dẫn nhiều người đến Đông Khởi như vậy, bất kể là chiến bộ của người bản xứ hay là Ảnh Môn chắc chắn đều đã phát hiện ra, rất có thể bọn chúng đã chuẩn bị kĩ càng từ lâu.”
“Nếu như chúng ta ra tay ở một nơi náo nhiệt như thế này, chồng cô ta chắc chắn sẽ nhận được tin tức nội bộ đầu tiên!”
“Đến lúc đó Môn chủ của chúng ta còn chưa tới, cậu nói xem ai có thể chống lại tên đó?”
“Với thực lực của hắn, một đao đã lấy được mạng của chúng ta rồi!”
“Thuộc hạ cân nhắc không chu đáo, xin Quỷ Vương đại nhân tha lỗi.” Lái xe hơi cúi đầu.
“Cẩn thận!” Lúc này, người đàn ông bên tay lái phụ đột nhiên kêu lớn.
“Két!”
Lái xe phản xạ có điều kiện đạp phanh một cái, chiếc xe Audi khó khăn dừn lại trước một giao lộ đông đúc xe đi qua.
Cái giao lộ này không có đèn xanh đèn đỏ, xe hàng to đùng kia chắc muốn rẽ trái, nhưng lại không cẩn thận quẹt phải giải phân cách, lái xe ngừng lại vừa đúng trước mặt chiếc Audi.
Nếu như chậm chút nữa thì Audi sẽ đâm phải chiếc xe hàng lớn kia.
“Con mẹ nó, đúng là muốn chết!” Lái xe nổi giận gầm lên một tiếng, định đẩy cửa xe ra tìm tài xế xe tải kia tính sổ.
“Ngồi xuống!” Mũi Khoằm kia mở miệng gằn giọng: “Chuyện chính quan trọng, cái này bỏ qua, mau đuổi theo cái Porsche kia đi.”
“Tuân lệnh!” Lúc này tài xế mới kịp phản ứng, mình còn đang đi theo đuổi xe khác cơ mà!
Hai phút sau, vất vả lắm mới lách được ra bên ngoài, nhưng đưa mắt nhìn lại thì chiếc Porsche đã mất dấu từ lâu rồi.
“Đồ vô dụng này còn ngây ra đó làm gì!” Mũi Khoằm tức giận mở miệng: “Tăng tốc đi, còn đuổi kịp được!”
“Rõ!” Tài xế lập tức đạp chân ga, chiếc xe Audi lao đi như bay.
“Quỷ Vương đại nhân, đuổi kịp rồi!” Ước chừng bốn năm phút sau, mấy người cũng thấy được chiếc xe thể thao Porsche màu đỏ chót đằng trước.
“Lần này bám theo cho cẩn thận, nếu như mất dấu nữa thì cậu nhảy khỏi xe đi!” Mũi Khoằm gằn giọng nói.
“Xin Quỷ Vương đại nhân yên tâm, tuyệt đối không có nữa đâu!” Tài xế run bần bật nói.
Tầm mười phút sau, Porsche ngoặt vào một con đường rộng thênh thang cạnh cánh rừng trước cổng chính của sơn trang Ngự Cẩm.
“Tích tích!”
Đúng lúc này, điện thoại của Mũi Khoằm vang lên hai tiếng.
“Có thể ra tay!” Mũi Khoằm cầm điện thoại lên nhìn một cái, nặng nề nói: “Tăng tốc lên chặn trước xe của cô ta!”
“Đã rõ!” Tài xế gật đầu một cái, đạp mạnh chân ga.
“Rầm!”
Chiếc xe Audi nhanh chóng lao đi, chỉ chốc lát sau đã nằm trước mặt cách chiếc xe Porsche bốn năm mươi mét.
“Két!”
Porsche cũng gần như dừng lại ngay lập tức, sau đó một bóng dáng xinh đẹp bước xuống khỏi xe.
Người đó chừng hai bốn, hai lăm tuổi, gương mặt tinh xảo, dáng người cao gầy, tóc buộc gọn sau đầu, quần áo gọn gàng, eo đeo loan đao.
Một cô gái rất đẹp, nhưng hiển nhiên là không phải Tần Nhã Khiết!
“Khốn nạn, cô không phải cô ta, cô là ai?” Sau khi ba người Mũi Khoằm xuống xe, nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia thì quát lên.
“Tuần phủ khu Nam Ảnh của Môn, Hàn Tuyết!” Giọng nói của cô gái kia lạnh lẽo dị thường.
“Cái gì?” Một tên đàn ông khác tức giận quát lên: “Cô chính là một trong số năm người tiên phong của Ảnh Môn?”
Mặc dù đây là lần đầu tiên bọn họ tới nước Đại Hạ, nhưng danh tiếng của Ảnh Môn thì bọn họ cũng nghe nhiều, biết Ảnh Môn có năm người tiên phong, trong số đó có hai người đẹp siêu cấp.
Bọn họ không ngờ rằng mình sẽ gặp được một trong số đó!
Trong lòng ba người đều xuất hiện dự cảm không lành, vị này đã xuất hiện ở Đông Khởi, không biết bốn người còn lại cũng ở đây không?
“Các người tự sát đi!” Hàn Tuyết lạnh lùng nói, hoàn toàn không thèm nhìn vào đối phương.
“Hừ! Một tiểu bối mà cũng dám ngông cuồng như thế!” Mũi Khoằm kia hừ lạnh một tiếng: “Chỉ bằng cô? Cô vẫn nên suy nghĩ xem mình làm thế nào mới có thể sống sót rời đi được đi!”
Gã ta bị Hàn Tuyết chọc tức.
Gã ta đã từng điều tra tu vi của Hàn Tuyết, cô ta ở cùng cảnh giới với gã ta, đều là bán chiến tôn.
Nhưng đối phương chỉ có một người, mà gã ta thì có hai tên đồng bọn nữa, một người là chiến thần Tiểu thành, một người khác là chiến tướng viên mãn.
Hắn rất tự tin rằng ba người hợp lại có thể thoải mái chém giết đối phương.
“Vậy nếu có thêm tôi thì sao?” Đúng lúc này, một bóng dáng như ma quỷ trườn tới.
Tuổi cũng khoảng Hàn Tuyết, mặt mày tuấn tú, ánh mắt cương nghị, thân hình cao lớn.
“Hả?” Con ngươi của Mũi Khoằm hơi co lại: “Mày là ai?”
Gã cảm nhận được một luồng hơi thở không hề thua kém gì mình ở trên người Thương Lang, thậm chí còn mạnh hơn một bậc.
Hai tên bên cạnh gã run lên, lộ ra sự kiêng dè.
“Tuần phủ trung tâm Ảnh Môn, Thương Lang!” Giọng nói của anh ta cũng như Hàn Tuyết, lạnh thấu xương.
“Chúng mày cố tình chờ tao tới?” Lúc này, cho dù có ngốc thì Mũi Khoằm cũng biết mình vừa chui đầu vào lưới.
“Nói xem?” Thương Lang lạnh lùng đáp, sau đó nhìn về phía Hàn Tuyết: “Hàn Tuyết, cô hay tôi?”
“Cùng lên đi, nhanh chóng còn đi tập trung với đại ca!” Hàn Tuyết gằn giọng nói, cổ tay đảo một cái, loan đao đã trên tay, thân hình nhanh chóng vọt lên.
“Được!” Thương Lang cũng đáp lại, rút loan đao bên hông ra lao lên.
“Cùng tiến lên, liều mạng với bọn chúng!” Mũi Khoằm hít sâu một hơi, sau đó nghênh tiếp Thương Lang.
“Phù phù!”
Hai tên còn lại nhìn nhau một cái, sau đó không hề do dự mà vọt sang hai bên, tốc độ vô cùng nhanh.
Nói đùa gì thế, bọn chúng mới là chiến thần sơ kỳ, mà hai người bên kia đã là chiến thần viên mãn, song phương không ở cùng một cấp bậc.
Hai người bọn chúng tự biết điều này, có lẽ một chiêu của đối phương còn không tiếp nổi, ở lại thì có khác gì chịu chết.
“Đã tới rồi thì ở lại đi.” Giọng nói của Hàn Tuyết vang lên, cơ thể như bóng ma nhanh chóng đuổi theo.
“Đừng, đừng giết tôi!”
Một tên trong số đó cảm thấy sau lưng có sát khí, lạnh người gào lên.
“Xoẹt!”
Còn chưa dứt lời, một đao mang đã lóe lên trên cổ hắn, lúc này, một cái đầu văng thẳng lên trời, còn cơ thể thì vẫn chạy vài bước nữa theo quán tính rồi mới đổ xuống.
“Phù!”
Hàn Tuyết chém một đao xong, không hề dừng lại, cơ thể nhoáng lên, nhanh chóng đuổi theo tên còn lại.
“Đừng, đừng giết tôi… Tôi nhất định sẽ rời khỏi nước Đại Hạ, thề rằng sau này không bước vào đây nửa bước!” Tên kia vừa chạy như điên vừa gào thét.
“Kiếp sau đi!”
Tốc độ dịch chuyển của Hàn Tuyết nhanh hơn đối phương rất nhiều, khoảng cách giữa hai người họ chẳng mấy chốc đã được rút ngắn lại.
“Đừng mà… Tôi không muốn chết… Vất vả lắm mới đột phá được chiến thần… Tôi còn chưa kịp hưởng thụ…”
Trên mặt tên kia tràn đầy sự sợ hãi, chạy đi như điên.