Mục lục
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit : Anh Túc

Beta: Dực

‘‘ Người xinh đẹp như vậy, đứa nhỏ của người nhất định cũng là một mỹ nam tử !’’

Hữu Nhàn an ủi Thích Nhược Lan, nhưng trong lòng lại lén khẳng định một câu, nhất định không đẹp bằng Thuộc Phong của nàng.

‘‘ Hi vọng là vậy’’

Thích Nhược Lan hơi nhếch khóe môi, sự kiêu ngạo không cần phải nói ra.

‘‘Sao người không đi tìm hắn ? Nếu người rời đi vì có lý do, hắn nhất định là sẽ cảm thông với người phải không?’’

Hữu Nhàn suy nghĩ, lên tiếng hỏi.

‘‘ Lúc ta bỏ đi nó đã năm tuổi, từ nhỏ nó đã rất thông minh, có trí nhớ rất tốt, ta sợ rằng lúc ấy, vì ta bỏ đi nó sẽ hận ta’’

Thích Nhược Lan nói ra điều mình lo lắng.

Huống chi mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.

‘‘Tình mẫu tử luôn là thứ tình cảm thiêng liêng nhất, chẳng lẽ còn có hiểu lầm không thể giải thích ?’’

Hữu Nhàn an ủi bà.

Thích Nhược Lan ưu thương thở dài một hơi.

‘‘ Hiểu nhầm kéo dài suốt hơn hai mươi năm liệu có dễ dàng hóa giải ?’’

Nếu không là người chọn thị phi có lẽ còn có trông chờ vào, nhưng hiện nay. . . . . .

Hữu Nhàn càng nhíu chặt mày, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của bà, không biết phải tiếp tục nói gì.

Thích Nhược Lan nhìn ra Hữu Nhàn đang xấu hổ, hóa nhã nhìn nàng.

‘‘ Nhưng ta biết, bây giờ nó rất xuất sắc , hơn nữa còn mới thành thân không lâu. Chỉ cần biết cuộc sống của nó tốt, đối với ta mà nói đã là niềm an ủi lớn lao lắm rồi, ta không dám mong muốn gì nhiều hơn’’

‘‘ Người biết tình hình hiện tại của hắn ?’’

Nồi canh gà sôi, tỏa mùi thơm nức mũi, Hữu Nhàn buông cái chổi, mở nắp, cho thêm gia vị.

‘‘ Biết một chút qua lời kể của người khác.’’

Thích Nhược Lan mở to đôi mắt trống rỗng vô tiêu cự nhìn thẳng về phía trước, sâu kín nói.

Qua khoảng hơn nửa canh giờ, chim trĩ cũng đã mềm, Hữu Nhàn múc một chén mang lại cho bà.

‘‘ Đại nương. Canh gà ngon lắm, nhân lúc còn nóng mau uống thử’’

‘‘ Hôm nay rất cảm ơn ngươi, tiểu cô nương.’’

Thích Nhược Lan đầy cảm kích nhận canh gà của Hữu Nhàn, nhấp một ngụm.

‘‘ Không nóng chứ ? Uống được không ?’’

Hữu Nhàn lo lắng nhìn bà, thấp thỏm chờ đợi phản ứng.

Thích Nhược Lan từ ái liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng khen.

‘‘ Vô cùng ngon, không thể tin được, ngươi mặc một thân trang phục hoa lệ như vậy lại có thể nấu ăn ngon như vậy.’’

‘‘ Thật sao ?’’ Được khen ngợi, Hữu Nhàn cao hứng tươi cười ‘‘Dù sao ta cũng ở nơi này ít nhất ba tháng, nếu người cảm thấy ăn ngon, ta thường xuyên tới đây nấu cho người ăn. Ta sẽ không ngừng học hỏi, còn có thể làm nhiều đồ ăn nữa! Ta kể cho người nghe nha, Lâu đại nương dạy ta làm bà đậu hủ, ốc thịt rang ngó sen, liễu hương cua nước…’’

Hữu Nhàn háo hức giơ tay đếm, hưng phấn tính toán nói.

‘‘ Không được, không được ! Ngươi nhìn là biết con nhà quyền quý, là phu nhân quý tộc, nếu như để tướng công của ngươi biết ngươi làm những việc nặng nhọc này, chẳng phải sẽ rất đau lòng hay sao ?’’

‘‘Chàng sẽ không đau lòng , cũng sẽ không quản nhiều như vậy. Bình thường chỉ cần ta không làm phiền chàng, chàng sẽ không nhớ tới ta. Hơn nữa chang thực sư chán ghét đồ ăn ta làm………………….’’

Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, đầu càng ngày càng cúi thấp, bộ dạng mất mát đau buồn khó nói lên lời.

Nàng có cảm giác, hắn đối với nàng không phải là yêu.

Nếu là yêu, hắn hẳn phải giống như nàng, lúc nào cũng muốn nhìn thấy hắn, giờ giờ phút phút nhớ đến hắn.

‘‘ Sao lại như vậy ? Đồ ăn ngươi làm ngon như vậy, hắn phải rất thích mới đúng.’’

Thích Nhược Lan cảm giác cảm xúc của Hữu Nhàn dao động, muốn an ủi nàng.

Hữu Nhàn cô đơn lắc đầu.

‘‘ Bởi vì ta từng không cẩn thận bỏ thuốc xổ ở đồ ăn của chàng, hại chàng cả đêm đau bụng. Cho lên từ đó về sau này , chàng liền không thích đồ ăn ta nấu, cũng ghét đến tận xương tủy.’’

Thích Nhược Lan nghe thấy, một lúc sau mới bừng tỉnh đại ngộ, bật cười.

‘‘ Thì ra là như vậy, đúng thật là không thể trách tướng công của ngươi. May mắn là ở đâycủa ta không có thuốc xổ, không lo bị ngươi bỏ nhầm.’’

Hữu Nhàn nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, ngay thơ oán giận.

‘‘ Đại nương, chuyện này khiến cho ta khổ sở rất nhiều, người còn cười ta nữa? Tướng công của ta ỷ việc mình là vương gia, còn phạt ta quỳ ở Từ Đường. Nhưng cũng nhờ ta quỳ ở Từ Đường mới phát hiện, thì ra công công của ta tên là Thuộc Chi Khản ’’

Bát canh trên tay Thích Nhược Lan run lên, canh gà bên trong liền tràn ra ngoài.

‘‘ Đại nương?’’

‘‘ Loảng xoảng, choang’’ một tiếng, bát canh bị đổ vỡ trên mặt đất.

‘‘ Thiệu Chi Khản? Từ Đường?’’

Hắn đã chết ?

Sắc mặt Thích Nhược Lan trắng bệch, khuôn mặt mỉm cười trong nháy mắt dại ra.

‘‘ Tướng công của ngươi tên là gì ?’’

Nàng đột nhiên nắm lấy tay Hữu Nhàn, trừng lớn mắt nhìn nàng.

‘‘ Chàng…Chàng tên Thuộc phong…’

Hữu Nhàn bị phản ứng của Thích Nhược Lan dọa, cơ thể cứng nhắc,nói cũng không rõ ràng.

‘‘ Thuộc …Phong ?’’

Thích Nhược Lan rơi nước mắt, miệng lẩm bẩm nhớ kĩ tên này.

‘‘ Đại nương, người biết tướng công của ta sao?’’ Hữu Nhàn nhướng mày, hồ nghi hỏi.

‘‘ Không…không biết !’’

Thích Nhược Lan trầm mặc nhìn sàn nhà, không chút do dự phủ nhận.

‘‘ Nhưng, đúng là…’’

‘‘ Chỉ là tướng công của ngươi trùng tên với con trai của ta, cho nên mới xúc động như vậy.’’

Thích Nhược Lan giải thích.

‘‘À , thì ra là như vậy.’’

Hữu Nhàn cũng không suy nghĩ nhiều, nàng đã nhìn qua bài vị của mẫu thân hắn, vẫn cho rằng mẹ đẻ của hắn là người của Phương gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK