Beta: Dực
“Chẳng lẽ, ta nói oan cho ngươi? Loại nữ nhân như các ngươi cũng chỉ biết gian díu với nam nhân!”
Thuộc Phong giễu cợt, trào phúng nói, nàng nghe không hiểu…nàng trốn hắn gian díu với nam nhân khi nào.
Hữu Nhàn sững sờ đứng yên,cúi đầu oán trách, nước mắt ào ào chảy xuống.
Thuộc Phong khinh miệt liếc nàng một cái, lạnh lùng nói.
“Khóc cái gì? Ta ghét nhất là nữ nhân khóc trước mặt ta.”
Hai mắt Hữu Nhàn đẫm lệ, mờ mịt nhìn hắn, nước mắt đã tràn ra trên khóe mắt lại không dám chảy xuống.
Trong lòng khó chịu cũng không dám lộ ra trước mắt hắn, hắn bá đạo đến ngay cả quyền rơi lệ của nàng cũng phải tước đi.
Hữu Nhàn hít hít mũi, yên lặng nghe những lời miệt thị bất thường này của hắn.
Nàng thực sự không biết vì sao vô duyên vô cớ lại bị mắng như bị tạt máu chó vào đầu.
Ai có thể hiểu được, bây giờ trong lòng nàng tủi thân đến thế nào?
“Lập tức cút về doanh trại cho ta, sau này cũng không được đi đâu!”
Nàng muốn khóc cũng không được, vẻ mặt cố gắng chịu đựng hiện lên trong đáy mắt hắn, lại khiến tâm tình của hắn càng thêm ác liệt, hắn tàn nhẫn liếc gương mặt vẫn còn loang lổ nước mắt của nàng, hung ác nói xong liền bỏ nàng lại, sải bước rời đi.
Hữu Nhàn nhìn theo bóng hắn xa dần rồi biến mất, bất lực ngồi xổm xuống, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp vùi vào giữa hai đầu gối.
“Sao chàng lại có hể không cần ta…”
Hữu nhàn không dám trái lời hắn, một thân một mình đi bộ đi về, sau khi về đến liền cuộn mình trốn ở góc giường, âm thầm rơi lệ.
Đêm nay, hắn trở về rất muộn.
Hữu Nhàn sợ, khi hắn quay về trướng tìm không thấy nàng, ngay cả cơm chiều cũng không ra ngoài ăn, vẫn canh giữ trong trướng.
“Khuya như vậy còn chưa ngủ, lại muốn thức làm cái trò gì?”
Giọng hắn u ám truyền tới,Hữu Nhàn giống như bị điện giật, đột nhiên ngẩng đầu.
Đối diện với cặp mắt lạnh lùng của hắn lại không có dũng khí nói một chữ, vẫn chỉ dám nhìn hắn.
“Ngươi khóc?”
Thuộc Phong dò xét nhìn lướt qua đôi mắt sưng mọng như quả hạnh đào của nàng, hỏi.
“Không, không có, !”
Hữu Nhàn, cuống quít quay mặt đi, lấy tay che lại hai mắt của mình.
“Ta không có khóc, ta lập tức đi ngủ!”
“Còn nói dối?”
Đầu lông mày hắn nhanh chóng nhíu lại.
“Ta không có nói dối, là do ta muốn ngủ”
Hữu Nhàn xõa tóc xuống, chải chăn, tay chân luống cuống chui vào chăn, không ngờ mình lại khiến hắn tức giận.
Hắn vẫn không nhúc nhích quan sát nàng, trên khuôn mặt tuấn mĩ lúc trước không có vẻ tàn khốc, chỉ khi từ trong nhà Thích Nhược Lan đi ra thì mới mãnh liệt như vậy.
“Chỉ cần sau này không gặp lại nữ nhân Thích Nhược Lan kia, chúng ta có thể xem chuyện này như chưa từng sảy ra.”
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên, nói.
Như thế này, đã là nhượng bộ lớn nhất hắn có thể cho nàng.
Không thể phủ nhận rằng, nhìn nàng đau thương, hắn cũng không thể tiếp tục hoàn toàn làm ngơ.