Mục lục
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Dực

“Ta … đau quá!”

Mối Ân Sương trắng bệch không một tơ máu.

Con ngươi sắc bén của Long Thiên Giới, ngoài ý muốn phát hiện ra dòng màu đỏ chầm chậm chảy xuống đất.

“Nầng muốn sinh?”

Long Thiên Giới cuối cùng cũng hiểu ra, ôm chặt lấy cơ thể nàng,  vào trong lồng ngực.

“Vương Năng Đức! Mau gọi thái y, gọi hết đám lão phế vật ở thái y viện đến đây, còn, còn bã đỡ nữa!”

Hắn luống cuống tay chân bảo Vương Năng Đức đi làm chuyện, linh hoạt  dứt khoát trước đây biến đi đâu hết, rối hết cả lên

“Sương nhi, nàng phải cố gắng, thái y sẽ nhanh tới thôi!’

Long Thiên Giới nhìn nàng không rời, ngữ điệu vô cùng khẩn trương.

Ân Sương quay mặt qua một bên.

“Mọi người trong mắt chàng đều là quân cờ có thể lợi dụng, vậy chàng còn lo ta sống hay chết làm gì?”

Nàng lạnh nhạt nói.

Ánh mắt Long Thiên Giới trầm xuống, trầm mặc không nói một lúc.

“Có lẽ ta chết mới là kết quả tốt nhất, đỡ phải lo sau này cũng phải nhận kết cục như vậy.”

Nàng từ từ nói, ở hai khóe mắt chảy thành lệ.

“Nàng không được nói bậy! Nàng sẽ không chết! Ta cũng sẽ không cho nàng chết!”

Hắn gầm lên giống như tuyên thệ với toàn bộ thế giới.

Ân Sương chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn.

“Giới, buông tha bọn họ… coi như là ta và bảo bối cầu xin chàng!”

Long Thiên Giơi nhíu chặt mày, ánh mắt cũng trầm xuống, giống như trong lòng đang giằng co kịch liệt.

“Trước tiên phải chờ nàng sinh hài tử bình an xong rồi nói tiếp!”

Hắn khàn khàn nói, Ân Sương ngước lên nhìn vào mắt hắn, dành trọn lòng tin cho hắn.

Luôn tin rằng hắn không phải loại người vô tình, luôn có một góc dịu dàng mà chỉ có nàng mới chạm vào được.

________________________

“Thái hoàng thái hậu, Hữu Nhàn quận chúa không ăn không uống, cứ tiếp tục tuyệt thực thế này, e rằng… e rằng, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Thái y chẩn đoán mạch cho Hữu Nhàn lắc đầu nói.

Thái hoàng thái hậu bất đắc dĩ nhìn thần tình dại ra của Hữu Nhàn, lau nước mắt, ra hiệu bảo thái y lui xuống dưới.

“Nhàn nhi, ít nhiều gì thì con cũng ăn một chút đi, tự giày vò cơ thể mình như vậy cũng không làm được chuyện gì!”

Thái hoàng thái hậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hữu Nhàn, khuyên giải nàng.

Hữu Nhàn vẫn không có phản ứng, hai mắt nàng mở to trống rỗng  vô thức nhìn thẳng vào bức tường cũng trắng xám như vậy ngay phía trước, một cái chớp mắt cũng không có, giống như một bức tượng lạnh lẽo.

Từ lúc ở phòng gian trở về, nàng vẫn trầm mặc không nói, không ăn cũng không ngủ, người bên lão vương gia lo lắng nàng lại làm chuyện điên rồ gì, tăng người canh chừng nàng suốt mười hai canh giờ, nhưng nàng vẫn cứ đờ ra như thế cả ngày, ngay cả Trúc Tâm tới khuyên nàng cũng không nghe, giống như nàng đã chết rồi.

Thái hoàng thái hậu nghe chính miệng lão vương gia nói tin này, liền mang theo thái y tới  Giang vương phủ thăm nàng, liền nhìn thấy Hữu Nhàn lúc này người không ra người mà quỷ cũng không giống quỷ.

“Nhàn nhi, dì thấy, Thuộc Phong không phải đứa trẻ như vậy, hắn rất quan tâm tới con, có lẽ là vì nỗi khổ khó nói nào đó.”

Thái hoàng thái hậu vuốt ve hai gò má không còn sắc màu của Hữu Nhàn, bà quá đau lòng.

“Con đừng không nói lời nào như vậy, đứa nhỏ này. Nếu như dì nói có cách khiến Thuộc Phong nói ra những lời thật lòng, con có thể hồi phục không?”

Thái hoàng thái cậu gấp đến độ không nhịn được, bà ôm chặt lấy Hữu Nhàn, vừa thương yêu lại không nỡ khẽ vuốt lưng nàng.

Cuối cùng thì hàng lông mi dài của Hữu Nhàn cũng chớp một cái, hai mắt thái hoàng thái hậu bỗng nhiên mở lớn —

Nói đến Thuộc Phong, liền có phản ứng, kê này có thể thành.

_____________________

Trong đại lao hình bộ, trong phòng ngục thẩm vấn trọng phạm còn chuẩn bị thêm một phòng tối khác, từ phòng tôi có thể nhìn thấy biểu cảm và khẩu khí của người khai cùng, nhưng người bị thẩm vấn không thể phát hiện có người ở đây. Phản ứng của phạm nhân sẽ được chuyên gia ghi chép lại phương thức xét xử căn cứ vào “ngũ thính”, lấy đó làm căn cứ phán xét cuối cùng.

Dưới sự an bài đặc biệt của thái hoàng thái hậu, hôm nay trong phòng tôi có rất nhiều người.

Hữu Nhàn, Ân Sương, Long Thiên Giơi, còn có Đồ Nùng cũng được an bài ở đây, mà bà tự mình đảm nhận vai trò thẩm vấn.

Bố trí kỳ cục như vậy cũng là lần đầu tiên kể từ khi Thiên Vũ triều phải triều tới nay.

Mấy ngày trước, Ân Sương sinh cho Long Thiên Giới một tiểu công chúa Long Ánh Tuyết, vì bây giờ đang trong tháng ở cữ, Long Thiên Giới vốn không đồng ý cho nàng tới, nhưng nàng quyết ý nh vậy, làm thế nào cũng không khuyên được, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.

Về phần Hữu Nhàn, bởi vì nhiều ngày không ăn cơm, nên không đủ sức đứng thẳng, chỉ có thể ngồi trên ghế, thần tình chết lặng nhìn chằm chằm vào Thuộc Phong sắc mặt u ám phòng thẩm vấn.

“Thái hoàng thái hậu, chuyện đã đến nước này, không còn gì để nói.”

Không chờ thái hoàng thái hậu mở miệng hắn đã nói trước.

“Ngươi thật muốn cưới Đồ Nùng? Vậy Hữu Nhàn phải làm sao? Để nó gả cho Chúc Kiếm Khác?”

Thái hoàng thái hậu nhướn mày, hỏi thẳng.

Thuộc Phong hít vào một hơi sâu, ngừng lại một.

” Đây là cách tốt nhất đối với nàng!”

Một đôi con ngươi vô thần trong phòng tối giật mình mở to.

Hắn làm như vậy không phải vì tiền đồ bản thân sao? Giờ sao lại thành cách tốt nhất cho nàng?

“Những ngươi có từng nghĩ qua, Hữu Nhàn thà chết cũng không muốn sống mà không được ở cùng ngươi?

Thái hoàng thái hậu tiếp tục hỏi.

“Chúng ta vốn không thể ở cùng nhau!”

Thuộc Phong đè nén xúc động trong lòng, ngữ điệu đột nhiên trở nên phiền muộn.

“Vì sao lại chắc chắn là không thể ở cùng nhau?”

Thái hoàng thái hậu kinh ngạc hỏi lại, bà cũng không biết chuyện Long Thiên Giới tới đại lao “đàm phán điều kiện” với Thuộc Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK