Lười quá thì phải làm sao:v
“Phong, chàng tới rồi!”
Hữu Nhàn vừa thấy Thuộc Phong, thì giống như muỗi thấy máu, dính vào cánh tay Thuộc Phong, cái đầu nhỏ dịu vào ngực hắn.
Tử Ngọc thấy Thuộc Phong tới, sợ là lại có thêm một người trêu chọc mình. Bởi vậy, nàng vội vã cúi đầu chào rồi nhanh chóng quay đầu ôm đuôi bỏ chạy.
“Nàng ấy làm sao vậy?”
Thuộc Phong nhìn thấy bóng lưng hốt hoảng của Tử Ngọc, ôm Hữu Nhàn tùy ý hỏi.
“Xem ra chuyện lần trước chàng nói với ta sẽ sớm thành rồi.”
Hữu Nhàn đưa mắt cười với hắn,
“Chuyện tốt gì vậy?”
Thuộc Phong hôn nàng một cái, thờ ơ nói theo lời nàng, bàn tay to đặt lên vòng eo nhỏ, ôm nang vào phòng.
“Tần Tương và Tử Ngọc thật là chuyện tốt!”
Hữu Nhàn lộ vẻ mặt vui mừng, hiện tại nàng rất vui cho Tử Ngọc.
Từ khi nàng hiểu chuyện Tử Ngọc đã đi theo nàng. Tử Ngọc lớn hơn nàng vài tuổi vẫn luôn chăm sóc nàng, vì nàng mà tới từng này tuổi vẫn chưa lập gia thất, năm nay đã tới hai mươi rồi.
Hữu Nhàn vẫn vì thế mà không ngừng tự trách, vừa hay Tử Ngọc đã chọn được người, mà nàng cũng rất hài lòng.
Tần Tương là người từ nhỏ đã lớn lên cùng Thuộc Phong, đối với Thuộc Phong mà nói, cũng là bạn bè, tính tình trung thực, là người có thể nương tựa cả đời, nếu như Tử Ngọc có thể gả cho Tần Tương, nàng tuyệt đối yên tâm.
“A? Phải không?”
Thuộc Phong nhướn mày, lên tiếng.
Con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt trần, mỗi tiểu tình trên mặt, một cái chớp mắt hắn cũng không muốn bỏ qua.
“Chàng, hình như rất không quan tâm!”
Hữu Nhàn mở to mắt nhìn hắn.
Nam nhân này, thật chẳng xứng làm chủ nhân, lại có thể có thái độ này với chuyện theo đuổi tình cảm của Tần Tương.
Bản thân nàng thật nghi ngờ hắn lúc đó ép nàng nói về “chuyện tốt” của Tần Tương với Tử Ngọc, có phải là cố ý mượn chuyện để nói với nàng không, hắn đối với chuyện của Tử Ngọc căn bản là chẳng có nửa phần hứng thú cũng chẳng có chút quan tâm nào!
Hữu Nhàn nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, nhưng biểu tình của Thuộc Phong vẫn chỉ có vậy.
“Bản thân còn lo không tốt, còn nhiều chuyện quan tâm người khác.”
Thuộc Phong miệng cười nói.
“Cái gì chứ! Chúng ta bây giờ không tốt sao?”
Hữu Nhàn lầm bầm, đột nhiên như ý thức được cái gì đó, nàng bỗng chốc nhoẻn khuôn miệng nhỏ nhắn.
“Được rồi… Thuộc Phong, có phải hoàng thượng vừa hạ chỉ cho chàng dẫn đầu đại thần, phụ trách đàm phán với Hồi Hạc không?”
Không an tâm lắm, nàng chớp đôi mắt to nhìn hắn tìm chứng thực.
Thuộc Phong liếc mắt nhìn nàng.
“Nàng thần thông quảng đại quá, nhanh như vậy đã biết rồi?”
Hắn cũng được xem như là trở về báo cho nàng biết tin này đầu tiên rồi, không ngờ lại bị chính nàng biết trước
Xem ra, bên cạnh hắn quả thực là có gián điệp rồi, mật báo để không không có ít!