“Xin lỗi…”
Hai mắt đẫm lệ của nàng đóng băng lại, chậm chạp nói ra hai chữ.
Trái tim giống như bị ai đó đục một lỗ, máu tươi chảy ra, làm thế nào cũng không ngưng lại được
“Xin lỗi ta?” Thuộc Phong hung ác nhướn cao mày “Không cần! Cho dù ngươi có thể mang thai, ta cũng bắt ngươi phá thai!”
Hữu Nhàn sửng sốt, toàn thân cứng ngắc.
“Không… không cần?”
“Đúng! Hài tử ngươi sinh ra, ta không cần!”
Thuộc Phong lãnh khốc nói, không ngờ lại khiến nàng tổn thương nặng như vậy
“Thì ra trước đây chàng nói không ngại là vì…”
Nhớ lại trong thư phòng lúc đó, chính tai nàng nghe hắn nói không có hài tử cũng không sao, địa vị của nàng cũng không bị lung lay.
Nàng đã từng rất cảm động, cũng vẫn cảm ơn hắn tới tận bây giờ, hôm nay mới phát hiện thì ra cũng chỉ là do nàng tự mình đa tình!
“Bởi vì ngươi chẳng có vị trí gì trong lòng ta! Ngươi không thể mang thi đối với ta mà nói chỉ là đỡ phải phiền phức cho ngươi uống thuốc tránh thai, với tư chất của ngươi, làm công cụ ấm giường cũng không tệ!”
Những ngôn từ lạnh lùng của hắn ném mạnh xuống đả thương người ngồi dưới mặt đất, một đao khoét sâu vào trái tim nàng.
Thì ra trong mắt hắn, sự bất hạnh của nàng chỉ là đơn giản hóa giúp hắn một bước.
Hắn vốn không muốn có hài tử với nàng, sự hổ thẹn xin lỗi của nàng, lại còn có một chút tình nguyện nực cười!
Nàng ngước đôi mắt đẫm nước, run rẩy mấp máy khuôn miệng bé nhỏ trắng bệch.
“Thực sự… thực sự là chỉ xem ta như công cụ ấm giường sao?”
“Không sai! Đối với loại nữ nhân như ngươi, còn muốn nhiều hơn sao?”
Hắn trả lời chắc chắn, đột nhiên đưa tay ôm lấy Ngọc Nhi đang ngồi dưới đất.
“Gương mặt giống thế này, mới là thích!”
Hắn thô bạo rống giận với nàng, nói thích Ngọc Nhi, nhưng hai mắt không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, trái lại chỉ chăm chú trừng nhìn gương mặt Hữu Nhàn.
“Tại sao lại phải làm như thế với ta, tại sao…”
Hữu Nhàn khóc không thành tiếng, nàng ôm lấy trái tim đang đau đớn, đau khổ nhìn vào đôi mắt thâm sâu của hắn.
“Thích một nữ nhân không cần lý do, căm hận một nữ nhân cũng không có lý do gì!”
Hắn rống lên với nàng, giống như… một con sư tử phát điên.
Hữu Nhàn giật mình —
Nàng cố gắng rất lâu như vậy, thì ra trong lòng hắn nàng cũng chỉ là một nữ nhân hắn căm hận.
Có một khoảng thời gian, nàng còn cho rằng hắn có chút quan tâm tới nàng…
“Đứng lên!”
Thuộc Phong ngoan lệ túm lấy cánh tay Ngọc Nhi.
“Vương gia? Người, người muốn?”
Nàng ta trừng to mắt, Thuộc Phong lúc này khiến cho Ngọc Nhi đã ương ngạnh thành tính cũng sự hãi không ngớt.
Thuộc Phong quét ánh mắt lạnh lẽo qua nàng ta, rồi lại quay trở lại trên gương mặt tái nhợt của Hữu Nhàn.
“Lên giường! ”
Hắn vô tình ném ra hai chữ, một ý niệm vô cùng tà ác lướt qua đại não.
Không phải vì ham muốn, mà chỉ vì trả thù!