Hai tháng sau, tiết trời chuyển sang thu.
Tính tình Hữu Nhàn cũng thay đổi rất nhiều, không biết là do nàng cố ý kìm nén không thể hiện bực bội ra ngoài hay thế nào.
Nàng trở nên trầm mặc ít lời, bình thường ở một mình cứ ngẩn người ra.
Nhưng mỗi khi Thuộc Phong tới, nàng lại ra sức hầu hạ.
Hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện, biết đâu một ngày nào đó nàng phát hiện mình mang thai.
Nhưng thực tế không phải cho con người quyết định.
Thời gian hành kinh của nàng trong hai tháng này đều đến rất đúng hẹn, giống như muốn đối đầu với nàng, một chút hi vọng cũng không cho nang giữ lại.
Phương Trung Nhân không lừa nàng, mặc dù trong hai tháng qua Thuộc Phong liên tiếp lâm hạnh (*) nàng, nhưng bụng nàng vẫn không hề có một chút tin tức.
(*) ấy ấy đấy :v
Nàng không thể thụ thai giống nữ nhân bình thường, vĩnh viễn không thể…
Ý chí tinh thần của nàng dần sa sút, người cũng gầy đi trông thấy.
Trước đây cơ thể đẫy đà, bây giờ trở nên gầy yếu, giống như cây hương bồ (*) chỉ cần gió thổi một cái sẽ gãy
(*) Cây hương bồ còn gọi là cây cỏ nến, là một loại dược thảo . Tuy nhiên ở đây tác giả muốn nói tới hương bồ là loài thân cỏ :v thân nó rất yếu, dễ gãy :v
Đêm nay, hắn xong việc lại đến Tĩnh Di viện tìm nàng.
Hữu Nhàn dịu dàng giúp hắn cởi áo tháo thắt lưng, hầu hạ hắn rửa mặt, sau đó cũng nằm xuống.
Thuộc Phong nghiêng người, nổi ham muốn cởi bỏ y phục của nàng.
Hữu Nhàn bình tĩnh nằm trên giường, vẻ mặt đờ đẫn.
Giống như muốn đóng chặt tâm sự.
Thuộc Phong ngẩng đầu lên nhìn nàng, không phải mấy ngày nay hắn không biết nàng không ổn, chỉ là hắn không muốn suy nghĩ thêm, bởi vì hắn thấy nàng không đáng để hắn hao tổn tâm lực.
Hắn đối với nàng, chỉ cần cơ thể cũng đủ.
Hắn vuốt nhẹ làn da mềm nhẵn của nàng, nếu là mọi ngày nàng đã sớm có phản ứng.
Nhưng hai ngày nay, hắn phát hiện, dường như nang có vẻ hoàn toàn không hứng thú với chuyện này.
Mặc dù làm chuyện đó nhưng cũng là để hắn điều khiển, khiến hắn cảm giác nàng giống một con rối.
“Phản ứng đi, đừng giống như con rối khiến ta mất hứng thú như vậy!”
Hắn không vui nhíu mày, bàn tay vuốt loạn trên người nàng, cuối cùng dừng lại trên bầu ngực của nàng, bóp mạnh.
“Phong…”
Hữu Nhàn dùng tay ngăn tay hắn lại, đôi mắt dịu dàng như mùa thu nhìn hắn.
“Đêm nay đừng làm, được không?”
Nàng nói khẽ, giọng nói mang theo sự suy sụp nhàn nhạt, cùng với vô số phiền muộn.
Thuộc Phong nhìn thẳng vào mặt nàng, động tác tay cũng dừng lại.
“Tại sao?” Hắn nheo mắt hỏi lại nàng.
“Ta, ta không muốn.”
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hơi tái đi.
Mặc dù nàng rất nỗ lực nhưng vẫn vô dụng, không phải sao?
Tại sao còn phải nhất định làm phí thời gian của hắn, để hắn dùng khí lực này tìm một nữ nhân khác, còn có thể có chút hiệu quả.