Mục lục
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Dực


“Ngươi muốn làm gì?Trước đây ta nể tình ngươi từng là trượng phu của ta, ta dễ dàng tha thứ cho người, mới để cho ngươi thực hiện được quỷ kếhạ lưu của ngươi, nhưng nếu hôm nay ngươi còn định làm chuyện xấu xa với ta, thì ta nhất định sẽ gọi người!”

Hữu Nhàn dựa sát vào giường, đôi mắt trừng lớn.

Nàng không biết hắn tìm nàng là có ý đồ gì, nhưng nếu có chuyện muốn chiếm tiện nghi của nàng, nàng thà chết cũng không cho.

“Chậc chậc, làm gì mà nói khó nghe vậy? Bản thân nàng vòng vo như vậy cũng không vui vẻsao?”

Hắn nâng cằm nàng lên, kỳ quái nói.

“Nói thật ra thì nàng cũng muốn tađối xử với nàng như vậy phải không?”

“Vôsỉ!”

Hữu Nhàn tức giận mắng hắn.

Nhưng mà hắn hoàn toàn không thèm để ý, trái lại còn nhếch môi cười nhạt, da mặt lại càng thêm dày.

“Ta vôsỉ?Nhưng mà sao ta lại không cảm thấy thế nhỉ?”

“Trên đời này không thể tìm được một nam nhân nào thấp kém như ngươi!”

Hữu Nhàn khàn giọng, chê bai hắn.

Thuộc Phong nhướn mày, ánh mắt thâm sâu quan sát nàng.

“Nàng kích động như vậy làm gì? Có phải đã thử qua với Chúc Kiếm Khác rồi hả?”

Ánh mắt tà tà của Thuộc Phong dừng lại ở nơi cao ngất của nàng, mặc dù mùa đông phải mặc nhiều áo nhưng , cơ thể đẫy đà của nàng vẫn không thể giấu đi được.

“Nếu có rồi thì hẳn là bản lĩnh cũng cao hơn rồi? Có phải không?”

Hắn tà tà mà lại ngông cuồng cười, ánh mắt biến hóa mãnh liệt nhìn nàng.

“Biến thái!Ngươi cho là ai cũng giống ngươi hả?”

Hữu Nhàn tức giận đến mức cả người run bần bật, nàng và Chúc Kiếm Khác ở chung với nhau cũng chỉ là nghi lễ, hơn nữa người ta cũng không giống hắn, cho tới bây giờ đến cả nửa chuyện quá phận cũng chưa làm.

Khóe miệng hắn kéo rất sâu, bị mắng mà tâm tình cũng không xấu đi chút nào.

Bàn tay to của hắn thả nàng ra, lại đột nhiên nheo mắt.

“Không phải là ai cũng giống ta, nhưng mà nàng giống ta.Chúng ta vô sỉ như nhau, cho nên chúng ta vĩnh viễn là một cặp thích hợp nhất!”

“Ai giống ngươi?” Hữu Nhàn mở to mắt, vừa tức giận vừa xấu hổ trừng hắn “Ta không có vô liêm sỉ như ngươi!”

Hắn cười nhạo.

“Đừng quên, lúc ta không nhớ nàng, là ai tự động đưa mình tới cửa!”

“Ngươi, ngươi, đồ cầm thú này!”

Hữu Nhàn khinh bỉ hắn.

Nói xong liền quay người đi.

ThuộcPhong túm nàng lại, con ngươi nguy hiểm dò xét.

“Ngươi làm gì vậy?”

Thuộc Phong giống như thú dữ phát điên bắt lấy tay nàng, hai người nặng nề ngã xuống, hai chân nàng bị Thuộc Phong chặn lại, hoàn toàn không thểđộngđậy.

Cái túm tay này của hắn thật tàn nhẫn, hắn không hề kiêng kỵ vết thương mới khép lại của nàng, cho dù nàng có giãy dụa thế nào, hắn cũng mạnh mẽ chặn lại khiến cổ tay nàng hiện rõ một vòng đỏ.

“Nàng muốn chạy trốn khỏi ta?Cả đời này đừng có mơ!”

Âm thanh trầm thấp lọt vào tai nàng, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong lên…

“Dừng tay! Buông!”

Hữu Nhàn tức giận, khoa chân múa tay,nắm đấm đấm mạnh vào lồng ngực hắn.

“Nữ nhân hồđồ này!”

Hắn lại bắt lấy cánh tay còn lại của nàng, khó chịu mắng.

Nàng giãy dụa giống như phát điên, uất ức hơn một tháng,bây giờ không thể không chế được mà bạo phát —

“Ngươi buông ra! Mau buông ra!”

Nàng kêu lên chói tai,hai chân đá loạn trên không trung.

Nàng quả thực là bị lực đạo của hắn làm cho hoảng sợ, hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

“Câm miệng!”

Hắn kiềm chế hai tay nàng,cúi đầu ngăn tiếng la của nàng.

“Ưm —”

Lồng ngực cứng rắn của hắn phập phồng.

Hữu Nhàn trợn to mắt, lại càng trợn to, hoảngsợ vìđầu lưỡi Thuộc Phong không kiêng nể xâm phạm mình.

Nàng đột nhiên nghiến hàm, cắn mạnh vào đầu lưỡi hắn.

“Chết tiệt!”

Hắn hừ mạnh một tiếng, buông tay, lau tơ máu chảy ra từ đầu lưỡi, liếc mắt trừng gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, cúi đầu mắng một tiếng.

“Ngày mai ngươi sẽ cưới công chúa Đa La quốc, còn tới trêu đùa ta làm gì!”

Hữu Nhàn giãy dụa, từ dưới thân hắn lui đến bên giường, kinh hãi mở to mắt cảnh giác nhìn hắn.

“Ta hỏi nàng lần cuối, có phải là muốn gả cho Chúc Kiếm Khác không?”

Hắn đứng thẳng lên, nhướn mày cuồng vọng nhìn nàng.

“Không sai, ta muốn gả cho Khác ca ca, ca ấy đối với ta tốt hơn ngươi gấp trăm lần, nam nhân như vậy mà ta còn không muốn, thì thật đúng là kẻ ngu!”

Khóe miệng Thuộc Phong giật giật, ánh mắt lại càng thêm thâm trầm.

“Như vậy, ngày mai là lần thứ hai nàng xuất giá, có phải là rất mong nam nhân khác ghé vào người rồi không?”

Hắn nhanh miệng châm biếm lại nàng.

Hữu Nhàn ngừng chải tóc, không tiếp nhận ánh mắt của hắn.

“Ngươi cần gì phải hỏi ta? Vậy ngươi thì là thế nào vậy?Có phải rất mong chờ đêm ngày mai nàng công chúa kia nằm dưới thân ngươi thế nào không?”

Hữu Nhàn không chịu yếu thế đáp lễ lại hắn.

“Xú nha đầu này!”

Hắn tức giận trừng nàng, sắc mặt âm trầm, nắm tay đột nhiên vung quyền, hung hăng nện lên giường, trên đệm giường lập tức xuất hiện một vết lõm sâu.

Cơ thể Hữu Nhàn hơi co rúm lại, loại cảm giác tức giận này thực giống với khi nàng nhìn thấy bức họa tẩu tẩu.

“Ngươi, ngươi muốn đánh ta?”

Hữu Nhàn che mặt cuộn mình thành một khối, hé mắtsợ hãi nhìn hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK