Edit + Beta: Dực
“Hữu Nhàn, ta vừa nói muội có nghe không?”
Chúc Kiếm Khác phát hiện ra Hữu Nhàn không chú ý vào chủ đề của bọn họ, ánh mắt luôn lo lắng nhìn nơi khác.
Theo hướng nhìn thất thần của nàng, bỗng nhiên Chúc Kiếm Khác hiểu rõ nàng thất thần là có lý do.
“Ca vừa nói gì cơ?”
Hữu Nhàn bị Chúc Kiếm Khác nói cho giật mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt bối rối nhắm lại, thu lại ánh mắt nhìn Thuộc Phong và mĩ nữ thân mật nói chuyện.
Nàng cúi đầu, buồn bã không nói gì.
Chúc Kiếm Khác nhăn mặt nhìn Thuộc Phong và Đồ Nùng cách đó không xa.
“Bây giờ Thuộc Phong đang ở cùng nữ nhân khác cũng chính là vị hôn thê mới của hắn – công chúa Đa La quốc – Đồ Nùng.”
Hữu Nhàn sửng sốt.
“A…”
Nàng vô thức đáp lại.
Nàng công chúa đó thật xinh đẹp, hơi một chút là cười không ngớt, hẳn là tính tìnhrất tốt.
Không biết Thuộc Phong nói gì với nàng mà trông nàng vui vẻ như vậy?
Hữu Nhàn bất giác cảm thấy bi thương —
Ban đầu chính nàng quyết định buông hắn,không phải là vì muốn hắn được vui vẻ sao?
Nhưng vì sao khi thấy hắn quên nàng tận chín tầng mây, nàng lại cảm thấy mất mát, cảm thấy khó chịu?
Nhưng mà loại đau đớn này lại không khác gì cảm giác đau đớn khi tự sát lúc trước.
Thì ra, nàng vẫn chưa hoàn toàn buông xuôi; thì ra, trong lòng nàng vẫn còn tồn tại một loại chờ mong khôngđáng có với hắn…
Thuộc Phong nhân lúc Đồ Nùng không để ý, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Hữu Nhàn, thấy nàng cố ý không để ý, khó chịu trong lòng hắn cũng thoáng chút bộc lộ ra —
Không muốn thấy?Hắn sẽ cố ý cho nàng thấy hết lần này đến lần khác!
“Hôm nay là mùng một tháng chín, ở Thiên Vũ triều chúng ta cứ vào ngày này hằng năm đều sẽ cử hành lễ du thuyền ở Đinh Châu, không biết nàng có hứng thú tham gia không?”
Thuộc Phong quay đầu nhìn Đồ Nùng, biết rõ nàng sẽ không cự tuyệt!
“Đượcđược!Ta nghe nói Thiên Vũ triều các người có phong tục đặc biệt này, ta cũng muốn tham gia!”
Đồ Nùng nhảy nhót, vỗ tay tán thành, rạng rỡ khiến Thuộc Phong nhớ tớiHữu Nhàn trước kia.
Mà “nàng” bây giờ đã ở bên cạnh nam nhân khác!
Điều này khiến hắn thấy tức giận,muốn phát điên!
“Vậy ta cùngđi!”
Thuộc Phong cười tà, cố ý cao giọng vừa đủ để nàng nghe thấy.
Một khắc sau, hắn kéo tay Đồ Nùng rời khỏi cung.
Hữu Nhàn ngẩn người nhìn bóng lưng dần xa của hắn, dng nhân mĩ lệtrắng bệch như tờ giấy trắng.
_____________
Đinh Châu quả thực là danh phó kỳ thực(*)ngạn chỉ đinh lan(**), nàng có thể ở bên bờ cũng nhìn thấy bạch phong lan.
(*) danh xứng với thực.
(**)Cỏ chỉ cỏ lan mọc trên bờ
Cảnh sắc nơi đây động lòng người, đẹp không tả xiết, quả đúng là nơi mà giới quý tộc bao năm chọn để du ngoạn.
Gió thu thoang thoảng, sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời chiếu vào mọi người, ấm áp vô cùng, soi sáng cả mặt nước gợn sóng lấp lánh, mùng một tháng chín năm nay,thực đúng là ngày lành để chơi du thuyền.
Không có Hữu Nhàn ở đây, hắn không cần phải diễn kịch.
Thuộc Phong lười biếng dựa vào mạn thuyền, lơ đãng thưởng thức phong cảnh ven bờ, kỳ thực hắn không biết mình đang nhìn cái gì.
Trong đầu không ngừng hiện ra biểu tình bi thương của nàng khi nhìn thấy hắn lôi kéo nữ nhân khác rời đi.
Nói thật, trong thoáng chốc hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng, thế nhưng khi hắn đi ra khỏi phạm vi tầm nhìn của nàng, kích thích lúc đó cũng biến mất không còn một chút nào.
Vô định nhìn mặt hồ mênh mông trước mắt, cơ thịt vừa rồi căngcứngcũng lơi lỏng ra, khí lực toàn thân hơn phân nữa là không còn giữ.
Trái ngược với Thuộc Phong vô tâm,Đồ Nùng lần đầu tham gia có vẻ rất hăng hái.
Nàng nhìn phong cảnh xung quanh, cảm khái đến mức mở rộng cái miệng nhỏ nhắn, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng khen ngợi, còn liên tục nói lan man bên tai Thuộc Phòng, nhưng mà một câu hắn cũng không nghe thấy.
“A?Thuộc vương gia, người xem nữ hài trên chiếc thuyền nhỏ kìa, đó không phải là người đã cãi nhau với vương gia ở “đại hội kén rể” – Hữu nhàn quận chúasao?”
Đồ Nùng nhìn lung tung một lúc, không ngờ lại thấy Hữu Nhàn và ChúcKiếm Khác, nàng nhất thời kinh ngạc kêu lên.
Thuộc Phong nghe xong gần như là lập tức đứng dậy, quả thực cách đó không quá ba trượng, hắn thấy “bọn họ” đang du thuyền.
“Thuyền phu, mau chèo qua bên kia đi, chúng ta muốn gặp bằng hữu!”
Đồ Nùng hưng phấn nói.
Nàng biết Hữu Nhàn vốn là vương phi của Thuộc Phong, nhưng nàng không ngại.
Ở Đa La quốc, một nam nhân có thể lấy nhiều chính thê, hơn nữa cưới càng nhiều nữ nhân, càng chứng tỏ địa vị của người đó rất cao.
Tính ra thì cũng có một vài nữ nhân có tư sắc, nhưng mà nàng ta tin Hữu Nhànđối vớiThuộc Phong đã là quá khứ rồi, nàng ta mới là hiện tại.
Cho nên, đối với Hữu Nhàn trong lòng Đồ Nùng cũng không có khúc mắc phức tạp gì.
Thuộc Phong nhíu mày, ánh mắt trừng nhìn Hữu Nhàn của hắn.
Hắn không ngăn hành động bắt thuyền phu chèo thuyền tới gần chỗ Hữu Nhàn của Đồ Nùng, bởi vì hắn rất muốn “phá hoại” thêm một lần nữa!
“Hữu Nhàn quận chúa, người và Chúc tướng quân cũng tới đây?Xem ra hôm nay đúng là ngày quốc gia đại sự của Thiên Vũ triều!”Đồ Nùng kéo cánh tay ThuộcPhong, cười nũng nịu với hắn “Người nói có đúng không, Thuộc vương gia?”
Hữu Nhàn nhíu mày, hốt hoảng né tránh cái nhìn rực lửa của hắn.
Thuộc Phong chớp mắt cũng không chớp mắt chăm chú nhìn sắc mặt trắng bệch của Hữu Nhàn, rồi lại nhướn mày, tà tà xùy một tiếng.
“Phải không?Oan gia ngõ hẹp, quả đúng là không có ngày nào tốt hơn!”
Trong lời nói của hắn mang theo chút ý vị, Hữu Nhàn nghe xong sắc mặt lại càng thêm xấu.
Danh Sách Chương: