Mục lục
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Dực

Nói đến đây, Tử Ngọc ứa nước mắt, mà sắc mặt Thuộc Phong càng trở nên âm trầm hơn.

Tử Ngọc dừng một lát, tiếp tục nghẹn ngào nói.

“Bởi vậy, lúc mười tuổi gặp được người ở dưới gốc cây ngô đồng, người cho nàng khoảng thời gian ấm áp, nàng rất vui mừng. Nàng luôn nói với nô tỳ, chỉ có cái ngày gặp ngài đó, mới là ký ức đẹp nhất thời thơ ấu của nàng. Nhưng cô gia người, người…”

Tử Ngọc không nói thêm được nữa, cuối cùng giọng nói biến thành tiếng khóc mơ hồ không rõ.

Trong cổ họng Thuộc Phong dường như có thứ gì mắc kẹt rất khó chịu, ánh mắt âm trầm buồn bã, sự lạnh lùng trước kia đã không còn, ánh mắt nhìn Hữu Nhàn càng thêm dịu dàng.

Đáng tiếc, điều này đến quá muộn, là sau khi nàng hoàn toàn buông tha hắn.

“Cô gia… chờ quận chúa tỉnh lại, Tử Ngọc cầu xin người hãy đối xử tốt với nàng. Người là sinh mệnh của nàng, nếu như ngay cả người cũng không cần nàng, nô tỳ thực sự không thể tưởng tượng được nàng sẽ đối mặt với thế giới lạnh lẽo này như thế nào. Bởi vì trong mắt quận chúa, người là tất cả của nàng.”

Tử Ngọc tình chân ý thiết nói

Thuộc Phong nhìn Tử Ngọc, sau đó quay lại nhìn Hữu Nhàn thật lâu.

Hắn cũng đã từng trải qua sinh tử, cũng sợ nàng sẽ buông xuôi rời khỏi hắn.

“Ta biết cần phải làm gì, ngươi lui xuống trước đi.”

Hắn cho Tử ngọc lui xuống.

Ngay tại lúc quan trọng này, hắn muốn một mình ở cùng nàng.

Hắn ôm chặt cơ thể mềm nhũn của nàng, giống như muốn khắc cơ thể nàng vào mình thật sâu.

“Nhàn nhi… cho ta một cơ hội, để ta bù đắp cho nàng.”

Hắn dùng sức, không cho nàng xảy ra chuyện gì, cho dù là bồi thường, hắn cũng bắt nàng phải nhận lấy, mà không, chính xác là nàng không có bất cứ lý do gì để chạy trốn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Hữu Nhàn dựa lên bờ vai rộng của hắn.

Như vậy, rõ ràng làm giam giữ nàng, khiến chỗ trống trong lồng ngực hắn được bổ sung, lúc này, trái tim như được lấp đầy.

“Nhàn nhi, nàng biết không? Kỳ thực, bây giờ ta đột nhiên nghĩ lúc ta còn trẻ so với lúc trưởng thành còn sáng suốt hơn, bởi vì lúc đó ta biết lập ước hẹn với nàng trước, không cho nam nhân khác cướp mất nàng của ta.”

Gương mặt trắng bệch của nàng vẫn rất yếu ớt, nhưng so với trước, cũng đã khôi phục được chút sắc hồng.

Hắn cúi đầu, đáy lòng không nhịn được kích động, hôn lên khuôn mặt nàng.

“Chỉ có điều, lúc nàng tới bên cạnh ta, ta lại ngu xuẩn ép nàng rời khỏi ta. Nàng nói xem, có phải ta rất ngu xuẩn hay không?”

Hắn tự giễu cười rộ lên, ánh mắt mãnh liệt bi thương bất lực.

“Nhưng nàng cũng thật cố chấp, chỉ vì một câu nói, mà cố chấp nhiều năm như vậy. Vì sao trước đây không nói cho ta biết, là muốn tự ta nhớ lại sao? Nàng nên nói cho ta biết, như vậy ta sẽ không hiểu nhầm nàng, nàng cũng không phải chịu đau khổ.

Hắn luôn không tin vào kỳ tích, nhưng bây giờ hắn thực sự mong muốn.

Chỉ cần có thể cứu Nhàn nhi của hắn, hắn không tiếc bất cứ giá nào.

Hắn vuốt nhẹ mồ hôi rịn ra trên trán nàng, yêu thương nhìn mày ngài nhíu chặt của nàng.

“Bây giờ vẫn khó chịu, nhưng vượt qua rồi sẽ không sao, nghe không? Nhàn nhi, nàng là người mạnh mẽ nhất, ta và con đều tự hào vì nàng.”

Hắn nắm chặt tay nàng, cố gắng rưỡi ấm bàn tay nhỏ bé cùng cơ thể lạnh lẽo cho nàng.

Một lúc này thôi mà dài tự như một thế kỷ.

Hắn ở cùng nàng, chợp mắt một chút cũng không có, chỉ không dám chớp mắt nhìn khuôn mặt nàng, quan sát từng biểu tình nhỏ của nàng.

Ông trời đúng là không phụ lòng người, đêm nay, nàng không hề xuất hiện bất cứ biểu hiện xấu nào, nằm trong lòng hắn yên tĩnh vượt qua một đêm dài đằng đẵng.

“Chúc mừng vương gia, máu của vương gia và vương phi đã hòa hợp, không có hiện tượng đông máu! Quận chúa phúc lớn mạng lớn, lại có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, , có thể giành lại được sinh mạng!”

Phương Trung Nhân chẩn mạch, có chút xúc động nói, vì Hữu Nhàn tránh được một kiếp nạn mà trong lòng cảm thấy mừng rỡ.

Trước đây nàng trúng độc, tính mạng như chỉ mành treo chuông, cũng là do một tay Phương Trung Nhân cứu về.

Nghe Phương Trung Nhân nói vậy, cơ thể căng cứng của Thuộc Phong nhất thời dãn ra.

Hắn cẩn thận ôm cơ thể nhỏ bé của nàng sát thêm vào cơ thể to lớn của hắn một lúc lâu, con ngươi ảm đạm chưa từng rời khỏi khuôn mặt đang dần hồi phục của nàng dù chỉ một khắc.

Đột nhiên nhớ tới bản thân đã từng nhân lúc nàng bị bệnh nguy kịch, cũng tới Giang vương phủ hủy bỏ hôn ước với nàng, Thuộc Phong vô thức nhíu mày.

Không biết nàng có được người trong phủ nói qua không, nếu như đã biết từ lâu, lúc đó không biết trong lòng nàng nghĩ thế nào?

“Trong khoảng thời gian này, phải chú ý đến chuyện phục hồi của quận chúa, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mấy canh giờ nữa ẽ tỉnh lại.”

Phương Trung Nhân xếp lại hòm thuốc nói.

Thuộc Phong ngồi thẳng lên.

“Vậy, đứa nhỏ trong bụng nàng có phải là cũng không có việc gì không?”

Hắn biết nàng vẫn còn để ý chuyện mình không thể mang thai, bởi vậy nên mới hỏi Phương Trung Nhân.

Phương Trung Nhân nhíu mày suy nghĩ kỹ một lúc.

“Cũng không chắc được, cho dù người lớn không việc gì, nhưng đứa nhỏ cũng chưa chắc đã vượt qua,, còn phải xem quận chúa tỉnh lại phản ứng thế nào.

Quan trọng nhất là phải để quận chúa không gặp phải kích động, nếu như tâm tình nàng bất ổn, thai nhi cũng khó mà giữ lại.”

Thuộc Phong cúi đầu lại nhìn Hữu Nhàn một cái, gật đầu với Phương Trung Nhân.

“Ngươi cứu nàng hai lần, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi.”đừng nói chuyện tạ ơn hay ban thưởng. Huống hồ, tiểu nhân chứng kiến quận chúa lớn lên từ nhỏ, nàng là một đứa trẻ rất dễ thương hoạt bát.”

Thuộc Phong cũng không nhíu mày, vẫy tay ra hiệu Tần Tương dẫn ông lui xuống.

“Thưởng cho ông ta năm nghìn lượng vàng, đưa tới phòng thu chi lĩnh.”

“Vâng.”

Tần Tương nhận lệnh đưa Phương Trung Nhân đi, trong phòng chỉ còn lại hắn và Hữu Nhàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK