“Là thế này phải không?”
“Không phải, tay cần nắm chắc chuôi dao, cắt xéo sang một bên. Đúng, chính là như vậy!”
“Nha, cám ơn đại nương, ta hiểu rồi.”
Hữu Nhàn khiêm tốn thỉnh giáo.
Tốn hơn nửa tháng, dưới sự trợ giúp của Lâu đại nương cùng đám người ở trù phòng, Hữu Nhàn học được cách làm rất nhiều điểm tâm đơn giản, đều là món mà Thuộc Phong thích ăn.
Ở trong phòng bếp, tính cách hấp tấp của nàng cũng gây ra không ít chuyện cười, thí dụ như luôn chẳng phân biệt được đâu là muối đâu là đường, đáng lí cần mặn thì lại ngọt, cần ngọt thì lại quá mặn, khiến mọi người thực không nói nên lời.
Bất quá, lộ diêu tri mã lực (đường dài mới biết sức ngựa), lâu ngày mới hiểu lòng nhau, trong khoảng thời gian ở chung, mọi người rất nhanh đã phát hiện tính cách Hữu Nhàn thật là đáng yêu.
Lòng dạ đơn thuần, thông minh hiếu học, thẳng thắn sảng khoái, những điều này chính là ưu điểm của nàng.
Mặc dù có lúc tính tình nóng nảy, chính trực, nhưng cũng không phải không bàn lí lẽ như ngoại giới đồn đại.
Lúc rảnh, nàng sẽ dạy mọi người đọc sách viết chữ, đặc biệt có lần tiểu nhi tử của Úc đại nương bộc phát bệnh nặng lại không thể lập tức lấy ra nhiều tiền để chữa bệnh, Hữu Nhàn thấy thế không nói một lời chạy về phòng,” đặng đặng đặng” nghiêm chỉnh đưa cho nàng toàn bộ hộp trang sức hồi môn.
Trải qua mài hợp, mọi người càng ngày càng thích vị Vương Phi nương nương cá tính này.
“Lâu đại nương, ngươi đang ở đây làm gì?”
Hữu Nhàn mở to mị nhãn, nhìn Lâu đại nương đang trộn thứ gì đó màu trắng, dính như keo, tò mò hỏi.
“Nương nương, lão nô đang nhu bột mì!”
Lâu đại nương ngẩng đầu cười nói, bàn tay vẫn xoa nắn không ngừng.
“Bột mì?”
Hữu Nhàn nhướng mày.
“Đúng vậy! Chúng ta làm bánh bao, gói bánh trẻo, phần vỏ bên ngoài đều phải dùng bột mì tạo thành.”
“Nga, nguyên lai là như vậy.”
Hữu Nhàn bừng tỉnh đại ngộ lên tiếng trả lời ——
Hôm nay lại hiểu biết thêm được một ít.
“Nương nương, tay ta đang bận, người có thể lấy nước trong bầu lại đây cho lão nô được không, nhào bột mì cần thêm chút nước nữa.”
Hiện tại đúng là thời điểm phòng bếp bận nhất, vừa phải chuẩn bị điểm tâm buổi sáng, vừa phải bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho bữa trưa, Lâu đại nương nhất thời không thể phân thân, chỉ có thể nhờ Hữu Nhàn giúp đỡ.
“Được! Không thành vấn đề!”
Hữu Nhàn xoay người chạy về phía bếp, ở đó hiện tại đang đun nước.
“Nhường đường! Nhường đường!”
Nhấc ấm nước lên, Hữu Nhàn lòng như lửa đốt xông tới, khiến mọi người vừa nhìn thấy nàng liền né tránh ——
Vương Phi nương nương của bọn họ, am hiểu nhất đúng là làm trở ngại chứ không giúp được gì . . . . . .
“Lão thiên của ta a!”
Lâu đại nương trừng to mắt, thấy Hữu Nhàn hung hăng lao tới, vội vàng né sang một bên.
Hữu Nhàn đem toàn bộ ấm nước đổ vào bột mì, làm cho chỗ bột vốn sắp đại công cáo thành nhất thời như vừa trải qua hồng tai (lũ lụt), biến thành ẩm ướt nhão nhoét.