Beta: Dực
“Phong nhi…”
Thích Nhược Lan hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, ngoài việc liên tục lắc đầu cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ngươi bây giờ chính là tự làm tự chịu, đừng nghĩ muốn dùng nước mắt khiến cho người khác đồng tình.”
Thuộc Phong giật mạnh tay Thích Nhã Lan đang nắm lấy góc áo của hắn, phẫn nộ rời khỏi nhà tranh.
“Thuộc Phong!”
Hữu Nhàn bất an nhìn đại nương đang khóc lóc thê thảm muốn chết, lại nhìn bóng dáng Thuộc Phong ngày càng xa dần, do dự cân nhắc cuối cùng kiên trì rời khỏi nhà tranh, bước nhanh đuổi kịp hắn.
“Thuộc Phong, chàng từ từ chờ ta với.”
Hữu Nhàn ở phía sau đuổi theo Thuộc Phong đến thở không ra hơi.
Tốc độ đi đường của hắn khiến nàng luôn phải chạy mới có thể theo kịp.
Hắn đột nhiên dừng lại bước chân, quay người khiến cho Hữu Nhàn không nhìn rõ liền đâm đầu vào lồng ngực khỏe mạnh của hắn.
“Ngươi còn đi theo ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi chỉ có bản lĩnh chơi đùa là giỏi sao,quá rảnh rỗi sao?”
Hắn trợn to mắt trừng nàng, Hữu Nhàn lui về phía sau mấy bước.
“Thuộc Phong?”
Bộ dáng hiện tại của hắn khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao lại tức giận như vậy?
“Không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta! Không dưng ngươi chạy lên núi làm gì? Lại còn đi kết giao loại nữ nhân như vậy?”
Thuộc Phong chỉ trích nàng, ánh mắt sắc như muốn đem đâm thủng nàng.
“Thuộc Phong, đại nương là người tốt, sao chàng lại nói người như vậy?”
“Cái rắm!” Hắn tàn bạo đánh gãy lời nói của nàng, hung ác nheo mắt lại “Bà ta là người tốt? Ta thấy ngươi và bà ta là cùng một loại người!”
Hữu Nhàn sợ hãi rụt người lại.
“Ta lại làm sai cái gì sao? Chàng có thể từ từ nói, ta sẽ sửa…”
Hắn trừng nàng, hai mắt như hai lưỡi dao sắc bén xẹt qua gò má tái nhợt của nàng.
“Cái gì có thể sửa, căn bản chính là bản tính khó đổi! Nữ nhân phóng đãng luôn luôn biết giả dạng nữ nhân chân chính,lúc nào cũng có thể biến trở lại bộ dáng phóng đáng, đây chính là đạo lý cẩu cải bất liễu cật thỉ (*).”
(*) chó không thể ngừng (đổi) ăn cứt.
Hắn đem toàn bộ lửa giận đối với Thích Nhược Lan phát tiết với Hữu Nhàn.
Không hề để ý dùng lời nói đả thương nàng, dường như muốn tổn thương nàng để đòi lại tất cả những tổn thương bản thân đã phải chịu.
“Thuộc Phong ta không phải là nữ nhân phóng đãng…”
Hữu Nhàn đáng thương nhìn hắn, nhưng dưới cơn thịnh nộ của hắn không hề nhận được bất cứ một sự thương tiếc nào.
“Nữ nhân đàng hoàng sẽ lấy thân thể ra để giữ nam nhân sao? Đối với ta ngươi cũng giống như những nữ nhân khác mà thôi, ta cùng lắm là chơi đùa với ngươi thôi!”
Thuộc Phong như gió lốc không ngừng mắng Hữu Nhàn, đem phẫn nộ trong lòng trút lên người Hữu Nhàn vô tội.
“Chàng, chàng sao có thể nói ta như vậy?”
Hữu Nhàn bị hắn mắng tới phát khóc, lời nói tàn nhẫn như vậy, cho dù là khi nàng chủ động tới gần hắn, hắn cũng chưa từng nói ra.
Bây giờ nàng mới biết, hóa ra ở trong lòng hắn nàng lại là loại nữ nhân ti tiện như vậy.