Như vậy Thuộc Chi Khản và Thuộc Phương Thị là phụ vương cùng mẫu phi của Thuộc Phong, cũng chính là công công, bà bà (bố chồng, mẹ chồng) mà nàng chưa được gặp mặt?
Ý thức được điểm này, Hữu Nhàn hai mắt tỏa sáng, càng thêm chuyên chú suy đoán——
Tên của công công có vẻ nho nhã, vừa nghe thấy đã biết là một người văn hóa, trách không được tài học của Thuộc Phong lại xuất sắc như vậy.
Mà bà bà kêu Thuộc Phương Thị, lấy họ của chồng, nghe ra cũng tốt nha!
“Lần sau nhất định phải để Tử Ngọc gọi ta là Thuộc Giang Thị.”
Hữu Nhàn nhỏ giọng nói thầm một tiếng, liền nói chuyện với bài vị.
“Công công, bà bà, lần đầu gặp mặt, Hữu Nhàn ở trong này vấn an hai người!”
Xuân phong ấm áp thổi vào làm lay động ánh nến, tựa hồ đang đáp lại lời thăm hỏi ân cần của nàng.
“Oa! Công công, bà bà, có phải các người nghe thấy lời con nói hay không?”
Hữu nhàn kinh ngạc há hốc miệng, nhanh chóng nói tiếp.
“Con và Thuộc Phong đã định thân từ nhỏ rồi, hai người hẳn biết con gọi là Giang Hữu Nhàn, đúng không? Bất quá con vừa mới gả cho Thuộc Phong không bao lâu, là nhi tức phụ (con dâu) mới của hai người nha!”
Hữu nhàn nói chuyện phiếm cùng bài vị sinh động y như đang nói chuyện với người thật, cũng may là ban ngày, nghe qua không có rùng rợn như tưởng tượng.
Ánh nến im lặng phả ra khói xanh, Hữu Nhàn nhăn mày suy nghĩ ——
Nên nói tiếp cái gì với công công bà bà đây. . . . . .
“Đúng rồi, công công, bà bà, hai người nhất định rất kỳ quái, sao đột nhiên con lại chạy đến chỗ này. Kỳ thật con phạm vào một số lỗi, bị thuộc Phong phạt đến nơi đây quỳ.”
Hữu nhàn dừng lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc, làm như có thật nói.
“Hai người hẳn không biết, chàng khả dữ tợn, luôn luôn nói lời lạnh nhạt với con. Như lần này chẳng hạn, con cũng không phải cố ý cầm ba bột đậu hại chàng bị tiêu chảy, nhưng mà chàng căn bản không tin con, để cho con đến đây tự kiểm điểm lại mình, còn không cho con ăn cơm nữa.”
Hữu Nhàn than thở, cáo trạng với cha mẹ chồng ở dưới cửu tuyền.
“Nếu hai người còn tại thế thì thực tốt, có thể giúp con nói vài lời, có lẽ hắn sẽ nghe theo hai người, đối tốt với con thêm một chút.”
Nói xong, Hữu Nhàn hờ hững ảm hạ mặt, không chú ý tới tiếng bước chân rất nhỏ bên ngoài.
“Kỳ thật, con thật sự rất thích chàng.”
Thân ảnh cao to ở bên ngoài dừng lại, khuôn mặt cương nghị thoáng ngưng trệ.
“Nhưng mà chàng chê con tính tình không tốt, luôn luôn xa cách với con. Con thật sự rất cố gắng, cố gắng thử thu liễm mình. Ngày hôm qua, con thật vất vả mới có cơ hội biểu hiện, lại bị làm hỏng rồi, chàng tức giận vô cùng. Nhưng mà a——”
Bóng đen vẫn không chút sứt mẻ.
Lúc này, Hữu Nhàn đột nhiên ngẩng đầu, lẩm bẩm nói với bài vị:
“Kỳ thật tính tình của chàng cũng không tốt hơn con là mấy, hai người không thấy bộ dạng của chàng thời điểm mắng con, thực nhớn nhác. Một đại nam nhân, tâm tư báo thù lại nặng như vậy. . . . . .”
“Ân hừ!”
Người đứng bên ngoài bỗng chốc đen mặt, đột nhiên lên tiếng.
Hữu Nhàn bị dọa cho nhảy dựng, nghiêng đầu sang chỗ khác, phát hiện Thuộc Phong thần tình tối tăm.
“Ách. . . . . . Chàng đến lúc nào vậy. . . . . .”
Hữu Nhàn đột nhiên trừng lớn hai mắt, tự biết mạng xong rồi, nói.
Thuộc Phong mâu quang ưng chí, sau khi nhìn chằm chằm nàng thật lâu, khóe miệng gợi lên một nụ cười lo lắng giả tạo.
“Ngươi cảm thấy ta nên đến lúc nào mới được?”
Hữu Nhàn xấu hổ bĩu môi.
“Sao chàng không nói không rằng gì cả, đến được bao lâu rồi. . . . . .”
Thuộc Phong nhíu mày, đôi mắt bỗng âm thầm trầm xuống.
“Đủ lâu để nghe được hết tất cả oán giận của ngươi.”