Biểu hiện “tất cung tất kính” (*) của nàng lúc này quả thật cũng sắp khiến hắn muốn rời tầm mắt, nhưng kết quả không ngoài dự đoán của hắn, rất nhang sau nàng lại lộ ra vẻ hài tử ham chơi.
(*) khép nép lễ phép
Hữu Nhàn cúi đầu, không có khí thế nói
“Thuộc Phong, nếu chàng thực sự không thích ta nuôi Tiểu Bạch, vậy ta tìm một nhà tốt cho nó, không nuôi nó nữa là được!”
Thuộc Phong liếc nàng, mở công văn, từ chối cho ý kiến với lời của nàng.
“Ta…thực ra ta chỉ nghĩ không có hài tử thật trống trải, muốn có Tiểu Bạch làm bạn với ta.”
Hữu Nhàn lại cúi thấp đầu, sợ hãi lúng tùng, nhỏ giọng nói.
Đã thấy thái độ của hắn, Hữu Nhàn giải thích xong, sau đó ôm Tiểu Bạch lặng lẽ quay đầu.
Quyết định tự nuôi Tiểu Bạch, nguyên nhân lớn nhất cũng là từ trong đáy lòng.
Dường như nàng đã bắt đầu tập được thói quen cho rằng mình không hiểu được hắn.
Bị thương cũng rất nhiều rồi không còn biết đau đớn là gì nữa.
“Chờ đã!”
Lúc nàng gần rời khỏi khoảng cánh hắn có thể nhìn thấy, Thuộc Phong lại bất giác gọi nàng lại, thấy ánh mắt thê lương của nàng, ngữ khí của hắn trầm xuống một chút.
“Còn…còn có chuyện gì?”
Hữu Nhàn xoay người, hoảng hốt hỏi.
Hắn nhớ rõ khuôn mặt nàng, dáng vẻ ủ rũ xoay người của nàng cứ quấy lấy tâm trí hắn.
Nàng chỉ muốn bù đắp vào chỗ trống của hài tử nên mới muốn nuôi chó để giải sầu?
Cổ họng hắn đột nhiên nghẹn lại không nói được gì, có một loại cảm giác vô hình dâng lên.
“Ngươi là Vương Phi, muốn nuôi chó cũng không cần hỏi qua sự đồng ý của ta.”
Hắn đột nhiên nói vậy khiến Hữu Nhàn phát hoảng.
“Ta thực sự có thể nuôi nó sao? Chàng đồng ý sao?”
“Tự ngươi quyết định đi, không phải chuyện gì cũng phải hỏi ta.”
Hắn cố ý làm ra vẻ lãnh đạm nói, bỏ qua chút cảm xúc khó hiểu vừa xẹt qua trong lòng.
“Thuộc Phong, cảm ơn chàng! Chàng đối với ta thật tốt!”
Hữu Nhàn nhoẻn khuôn miệng nhỏ nhắn lộ ra hai má lúm đồng tiền, kích động cảm ơn “lòng tốt” khó mà có được của Thuộc Phong.
Hắn giật mình, cơ thể to lớn cứng ngắc.
Hắn đối với nàng…tốt?
Nữ nhân này dễ thỏa mãn vậy sao?
Có lúc nhìn nàng thấy thật buồn cười, có lúc lại thấy đáng thương.
__________________
Vết thương của Tiểu Bạch sau khi được Hữu Nhàn chăm sóc tỉ mỉ đã hồi phục.
Nó có thể chạy nhảy, thực sự là khiến Hữu Nhàn thoải mái hơn không ít.
Nhưng cũng bởi vì “ân đức” của Thuộc Phong mà Hữu Nhàn lại càng thêm “cúc cung tận tụy”, nhưng lại sợ mình làm chưa tốt, hắn vừa nói nàng giống tiểu hài tử ấu trĩ.
_______________________
“Tần Tương.”
Thuộc Phong chỉ mặc áo lót, lật tung đồ lên cũng không tìm được một cái áo khoác để mặc.
“Vương Gia, có chuyện gì ạ?”
Tần Tương nghe gọi liền vội vã đến.
“Là ta phải hỏi ngươi mới đúng. Tại sao vừa tỉnh lại, toàn bộ áo khoác của ta đều không thấy đâu?”
Thuộc Phong không nhịn được hỏi, cả ngăn tủ y phục đều bị hắn lục tung ra.
“Cái, cái đó…tiểu nhân không biết!”
Tần Tương nghi hoặc nói.
“Nhưng, sáng sớm tiểu nhân thấy nương nương bê một thùng y phục ra ngoài, không phải người đem tất cả y phục của Vương Gia ra giặt sạch chứ?”
Thuộc Phong đen mặt.
Lại là chuyện tốt của nữ nhân đó!
Tần Tương thấy biểu tình của Thuộc Phong, cúi mặt thầm than.
Cái này xong rồi, Vương Gia không có y phục vào triều, không phải là đại loạn sao?
“Thuộc Phong, chàng tỉnh rồi?”
Hữu Nhàn mang thùng không bước vào, dịu dàng hỏi.
Thuộc Phong nhìn thùng không trong tay nàng, nhướn mày
“Giặt sạch hết?”
“Ừm…đúng vậy, giặt sạch hết!”
Hữu Nhàn mỉm cười, con ngươi nhìn thoáng qua đống y phục lộn xộn trên đất, cúi đầu.
“Chàng tìm gì làm làm cho đồ lộn xộn hết vậy?”
Nàng giống như một lão quản gia khẽ lải nhải, tay không ngừng dọn dẹp.
“Sao ngươi lắm chuyện vậy? Ta cho ngươi giặt y phục của ta sao?”
Thuộc Phong bốc hỏa, túm tay nàng lên, không ưa nàng nhiều chuyện, lại còn lộng xảo thành chuyết (*)
(*) chữa lợn lành thành lợn què :v
“Phong? Ta làm sao?”
Hữu Nhàn tái mặt, hoảng sợ hỏi.
“Ro ràng là ngươi không làm được, ý tưởng của ngươi hay chuyện ngươi làm đều không được việc gì, không làm được thì cũng đừng cố tìm cách!”
Hắn bực tức nói, ngữ điệu cũng cao lên.
“Ta…ta đã làm gì?”
Hữu Nhàn bị mắng phủ đầu không hiểu gì.
Hắn nhíu chặt mày, nắm cổ tay trắng muốt của nàng, chán nản nhìn nàng.
“Có phải áo khoác của ta đã bị ngươi mang đi giặt hết?”
“Đúng…nhưng ta…”
“Cái đó không phải sao, ngươi còn gì để ngụy biện nữa! Ngươi giặt hết áo khoác của ta, để ta mặc thế này đi gặp người khác sao?”
Thuộc Phong nổi nóng cắt đứt lời của Hữu Nhàn, kể cả Tần Tương lớn lên cùng Thuộc Phong cũng thấy choáng váng —
Tuy rằng không có y phục vào triều là vấn đề nan giải, nhưng trước đây Vương Gia tuyệt đối sẽ không phát hỏa như thế này.
Gần đây, Vương Gia trầm ổn hướng nội dường như đã thay đổi, đặc biệt là đối với Vương Phi, luôn có vẻ nóng nảy dễ giận dữ, mà nương nương thì luôn yên lặng cam chịu cơn giận không bình thường đó.
Hắn có thái độ cố ý không nghe nàng giải thích, khiến Hữu Nhàn cũng không thể nói một câu giải thích cho mình.
Nàng xoay người đi thẳng tới mép giường, lấy ra một chiếc áo choàng sắc tím đã được gấp lại cẩn thận.
“Của chàng…ta đã gấp lại đặt ở đầu giường.”
Hữu Nhàn đưa áo choàng cho hắn.