Hắn vô thức nhíu mày, khóe miệng hơi giật giật, con ngươi thâm trầm khó dò.
Sự đau đớn của nàng, đánh thẳng vào trái tim hắn.
“Nhàn nhi, nàng không được chịu thua, vì con của chúng ta, nhất định phải khiến máu của chúng ta hòa hợp.”
Thuộc Phong dịu dàng thì thầm bên tai nàng.
Không thể… chần chừ thêm nữa, hắn nhẹ nhàng nâng tay nàng đặt đúng vào chỗ vết cắt trên ngực mình, vận công lợi dụng nội công thâm hậu, gia tăng tốc độ máu lưu thông.
“Nàng không thể xảy ra chuyện, biết không?’
Thuộc Phong để nàng gối lên cánh tay mình, ngữ điệu mềm mại lướt qua gò má nàng.
Dịu dàng như vậy, lúc nàng còn tỉnh, hắn chưa bao giờ cho nàng!
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Hữu Nhàn vẫn tái nhợt vô lực, vẫn yên lặng ngủ không hề đáp lại hắn.
Hai mắt đẫm lệ của nàng không hề mở ra, yếu ớt giống một con búp bê bằng sứ dễ vỡ.
Hắn khẽ vuốt những lọn tóc lộn xộn, ngón tay thon dài dừng lại trên đôi môi nàng.
“Đừng mang theo hài tử rời xa ta, ta rất cần nàng và hài tử.”
Ngữ điệu gần như là cầu khẩn, hắn khẩn cầu trời xanh cho bọn hắn thêm một cơ hội nữa.
Hữu Nhàn yên tĩnh nằm trong lòng hắn, không cười, không khóc, không nháo, điềm tĩnh thuận theo sự sợ hãi của hắn.
Lúc này, hắn thà để nàng giống như lúc mới vào Thuộc vương phủ, cả ngày náo loạn, huyên thuyên khiến hắn không được sống yên ổn.
Bởi vì, chí ít lúc đó nàng còn có sức sống, khiến hắn phiền chán, đủ để nói lên sức sống của nàng.
Mà hiện tại, nàng không thở hồng hộc tranh luận, cũng không tủi thân oán giận với hắn, nàng chỉ có một biểu tình, một biểu tình khiến hắn tan nát cõi lòng.
Nàng xinh đẹp như vậy, thanh khiết như vậy, mà lại bị chính tay hắn ép vào đường cùng.
Mỗi lần chỉ cần nghĩ như vậy, tim hắn lại như có trăm ngàn mũi dao đâm vào.
Một đao này, quả thực quá rẻ đối với hắn.
“Thuộc vương gia, lượng máu đã đủ rồi!”
Quá ba khắc, Phương Trung Nhân cung kính nhắc nhở.
“Ừ.”
Thuộc Phong trầm giọng trả lời, vô cùng quyến luyến nhìn Hữu Nhàn thật sâu, từ từ đặt cổ tay nàng xuống.
Phương Trung Nhân tiến lên, cầm máu vết thương cho hai người.
“Vương gia, xem ra không có phản ứng dị thường, quận chúa có thể hữu kinh vô hiểm (*) vượt qua được cửa ải khó khăn.”
(*) gặp chuyện nhưng không nguy hiểm.
Phương Trung Nhân lau mồ hôi hột, mệt mỏi nói.
Cách truyền máu này cũng là lần đầu tiên ông thử, cũng hao tổn rất nhiều tinh lực.
“Nàng không được xảy ra chuyện gì, nhất định!”
Hắn hôn lên gò má nàng, cùng với câu trả lời vấn đề của Phương Trung Nhân, cũng là một loại ám chỉ đối với hắn