Sau khi nôn ra máu rồi uống thuốc, Thập Thất hoàng tử lại như không có chuyện gì, cùng đi ăn cơm tất niên với Trì Am.
Cơm tất niên của họ là món lẩu.
Thời tiết se lạnh thế này, là thời điểm thích hợp để ăn lẩu.
Đầu bếp thái lát thịt bò, thịt dê, thịt hươu... đông lạnh thành những lát thịt mỏng như những bông tuyết, trông rất đẹp mắt. Lại thêm vào nấm, bắp cải, củ cải, miến,... hơn chục loại đồ ăn kèm. Nước lẩu là nước luộc gà và xương cục hầm một ngày một đêm, kết hợp với các gia vị được điều chế đặc biệt của đầu bếp, ngon hơn nhiều so với rượu lạnh và các món ăn nguội được phục vụ trong cung yến.
Trì Am ăn uống tới mức mặt mày hồng hào, Thập Thất hoàng tử gắp đồ ăn cho nàng, còn mình thì không ăn nhiều lắm, dường như chỉ nhìn nàng là đã đủ no rồi.
Trì Am thấy Thập Thất hoàng tử như sắp thành tiên rồi, bình thường còn uống thuốc nhiều hơn ăn cơm, thậm chí có nhiều khi còn không ăn gì luôn. Nàng thực sự lo lắng rằng cậu sẽ không thể sống đến lúc trưởng thành, nếu có trưởng thành mà lại là một chàng trai thấp bé thì phải làm sao?
Nàng... vẫn nên không ghét bỏ cậu, hiếm có được một thế giới người này yếu đuối như vậy, nàng sẽ chăm sóc cậu thật tốt.
Sau khi ăn cơm xong, hai đứa trẻ ngồi trên giường đọc sách nói chuyện, cho đến khi pháo hoa bên ngoài chợt lóe lên, hai người liền tựa vào cửa sổ ngắm màn pháo hoa kỳ ảo qua tấm rèm.
Cho đến khi thời gian thức cũng kha khá rồi, họ lại được cung nhân hầu hạ lên giường nghỉ ngơi.
Thập Thất hoàng tử lại ôm Trì Am vào lòng như thường lệ, cậu ôm chặt lấy nàng, hôn lên khuôn mặt tròn trịa của nàng, cười nói: “Sau này chúng ta cùng nhau đón Tết nhé.”
“Được.” Nàng vui vẻ đáp lại, cười híp cả mắt, giống như một cô bé búp bê mừng Tết khiến người ta yêu thích.
Thập Thất hoàng tử càng ngày càng yêu thích nàng, cậu cũng không biết vì sao mà ngay lần đầu tiên nhìn thấy tiểu cô nương này cậu đã cảm thấy rất thích nàng, chỉ muốn tạo ra một cái lồng giam nàng trong đó, để nàng ở trong đó cả đời cũng không ra ngoài được, chỉ có thể ở bên cậu, khóc vì cậu, cười vì cậu.
Cậu cho rằng mình thích nàng nhiều như vậy có lẽ bởi vì yêu ma khi trước đưa cậu đi đầu thai đã lưu lại thứ gì đó trên người cậu, cho nên dù biết sự đặc biệt của nàng thì cậu cũng không thể dễ dàng buông tay.
Làm sao một yêu ma lại có thể ở cùng con cháu của gia tộc trừ ma chứ?
Nhưng cậu cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì cả!
Khi Trì Am nhìn thấy những chiếc đèn hoa đăng lưu ly tuyệt đẹp do Phỉ Âm đưa tới thì mới nhớ đã đến tiết hoa đăng Nguyên Tiều rồi.
“Trong cung cũng có tháp đèn, nếu Trì cô nương muốn nhìn thì có thể bảo Điện hạ đưa người qua đó.” Phỉ Âm cười nói: “Bên cạnh có một cái hồ có thể thả đèn hoa đăng vào trong, phù hộ cho người và Điện hạ một năm suôn sẻ thuận lợi.”
Trì Am liếc nhìn ngọn đèn lưu ly xinh đẹp kia rồi lắc đầu nói: “Không đi thả đèn đầu, thả là mất, sau đó lại bị người ta vớt lên làm hỏng nó.”
Phỉ Âm không ngờ một tiểu cô nương lại có suy nghĩ chu đáo như thế, im lặng không nói nên lời.
Nhưng cuối cùng Thập Thất hoàng tử vẫn dẫn Trì Am đi ngắm hoa đăng do công tượng trong cung làm ra.
Tháp đèn hoa đăng trong cung tuy không hoành tráng như trong dân gian, nhưng lại tinh xảo đẹp mắt không thua gì tay nghề người thợ ở ngoài dân gian, khi thắp đèn lên toàn bộ tháp đèn vô cùng rực rỡ đẹp mắt.
Các nữ nhân trong cung không thể xuất cung đi xem hoa đăng giống những hoàng tử công chúa, cho nên trong cung sẽ có một tháp đèn đặc biệt để dành cho những nữ nhân không thể ra ngoài thưởng thức. Nếu Hoàng thượng không tới thì các hoàng tử cũng tự giác không đến xem đèn hoa đăng cùng những nữ nhân trong hậu cung, tránh cho việc sơ ý va chạm nhau.
Lễ hoa đăng năm nay Hoàng đế không tới, Lan phi cũng không tới, có lẽ là Lão Hoàng đế đã đưa Lan phi xuất cung đi xem hoa đăng rồi.
Nghe nói năm đó Lão Hoàng đế đi vị hành bên ngoài, trong lễ hội hoa đăng đã gặp được Lan phi đang đi xem đèn.
Khi đó, Lão Hoàng để nhìn thấy Lan phi còn chưa cập kê thì đã vô cùng kinh ngạc như gặp được tiền nhân, đợi đến sau khi Lan phi cập kê thì đã nóng lòng đón nàng ta vào cung, sủng ái nàng ta cho đến tận bây giờ. Để kỷ niệm ngày họ gặp nhau, Tết hoa đăng hàng năm nếu Lão Hoàng đế không có việc gì thì sẽ dẫn Lan phi xuất cung đi xem hoa đăng. Mặc dù các phi tần khác đều hận muốn chết, nhưng ai bảo Lan phi được sủng ái đến mức dù đã sinh ra một yêu ma nhập thế mà vẫn không thất sủng chứ, thực sự là không có cách nào khác.
Mà Tết hoa đăng năm nay đám phi tần cũng không ngờ Lan phi đã độc chiếm Hoàng đế rồi, mà bây giờ nhi tử nàng ta lại còn đến độc chiếm tháp đèn, đúng là không có lý lẽ gì nữa!
Mặc dù các phi tần rất phẫn nộ, nhưng khi Thập Thất hoàng tử xuất hiện thì họ vẫn bị dọa cho run sợ, vội vàng giải tán ngay.
Đi sạch không còn một mống người.
Đây là lần đầu tiên Trì Am ra ngoài cùng với với Thập Thất hoàng tử. Không ngờ rằng họ vừa đến dưới tháp đèn thì lại gặp được một đám nữ nhân trong hậu cung của Hoàng đế.
Sau khi đám người hiểu ra Thập Thất hoàng tử xinh trai cực kỳ phách lối kia đến xem hoa đăng thì phản ứng cực kỳ khoa trương, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Sau khi Thập Thất hoàng tử mất kiên nhẫn cho họ lui đi, đám người liền vịn tay cung nhân lảo đảo rời đi, không dám kháng nghị nửa lời.
Trì Am trợn mắt há mồm, một lần nữa nhận ra sự sợ hãi của người đời đối với Thập Thất hoàng tử.
Trì Am lo lắng cậu sẽ bị phản ứng của những người này làm tổn thương, quay đầu lại nhìn thì lại thấy vẻ mặt cậu rất lãnh đạm, không thèm để ý, khi thấy họ thức thời rời đi cậu còn lộ vẻ rất hài lòng.
Trì Am không nói nên lời.