Phóng tầm mắt nhìn về phía xa, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là những ngọn núi cao phía xa sừng sững ngút ngàn, nơi đỉnh núi tuyết trắng xóa mây mù lượn lờ, không trông thấy điểm cuối. Tiếp theo là những mảnh rừng rậm dưới chân núi, cùng với đầm lầy nối liền với rừng cây, còn có mặt hồ trong veo kia, con sông cắt ngang mặt đất, những thôn xóm ven sông dựng lên hai bên bờ.
Nơi xa chim bói cá lướt qua, phát ra tiếng hót trong trẻo, mỹ lệ như thể bước vào chốn thế ngoại đào nguyên.
Lúc bọn họ đến Vân Trạch đã là buổi trưa, ngày mùa hè ánh nắng rực rỡ chiếu rọi trên mặt đất, cảnh núi non xanh biếc nơi xa vô cùng quyến rũ.
Trì Tĩnh kêu người đi chuẩn bị thuyền, định ngồi thuyền xuôi theo dòng sông đi xuống tiến vào vùng đất Vân Trạch.
Lần này bởi vì đệ tử của Trị gia tiến vào Vân Trạch rèn luyện, cho nên cũng không ít người của Trì gia canh giữ ở nơi đây. Họ nhanh chóng chuẩn bị thuyền xong xuôi, là một chiến thuyền có chất lượng không tồi. Tuy rằng Vân Trạch nằm trong đất liền, nhưng bởi vì trong lòng những thiên sứ mảnh đất này rất khác biệt. Vì vậy nơi này đa số mọi người chủ yếu đều sử dụng chiến thuyền, tiện cho việc chiến đấu sau khi tiến vào Vân Trạch.
Mấy năm nay, Trì Am vẫn luôn bị nhốt trong hoàng cung, cũng không quen thuộc đối với từng khu vực của thế giới này, cùng lắm thỉnh thoảng xem một chút Sơn Hà Chí hay Du ký... rồi tưởng tượng một chút. Nhưng nàng cũng không thể nào nghĩ ra Vân Trạch sẽ là nơi như thế nào.
Vì vậy khi nàng thật sự nhìn thấy nơi được gọi là Vân Trạch này, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ.
Dường như vận mệnh chú định, khiến nàng biết chính mình cần phải đi một chuyến này.
Trong lúc chờ đợi thuyền lại đây, Trì Tĩnh cũng phổ cập chút kiến thức về Vân Trạch này cho nữ nhi.
“Vân Trạch thần bí mà mỹ lệ, nơi này có rất nhiều yêu ma quỷ quái sinh sống, trong núi có vô số yêu quái đã thành tinh, là một nơi rèn luyện lý tưởng cho đám thiên sư trẻ tuổi. Càng đi sâu vào bên trong, yêu quái càng lợi hại, người nào không có thực lực nhất định thì cũng không dám tiến vào. Không ai biết được tận sâu bên trong Vân Trạch ra sao, nơi đó có thứ gì, bởi vì không ai có thể thâm nhập vào tận nơi đó được...”
Nơi này là địa phương nổi tiếng nhất của Giang Nam, đồng thời cũng là thiên đường rèn luyện của nhóm thiên sư, một nơi chỉ có thiên sư mới có thể tới. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở khu vực an toàn bao quanh phía ngoài của Vân Trạch, rất hiếm khi có thiện sự dám đi sâu vào bên trong đó. Những thiện sự tiến vào nhầm chỗ sâu trong Vân Trạch, trước nay đều một đi không trở lại.
Trì Am ngắm nhìn ngọn núi cao phía xa rồi hỏi: “Cha, thật sự không ai có thể tiến vào tận sâu bên trong Vân Trạch sao?”
“Đúng vậy.” Trì Tĩnh nói: “Ít nhất người giỏi nhất trong Huyền Môn bây giờ, cũng không thực lực đó để đi vào.”
Trì Am như có điều suy tư, lập tức lại dò hỏi nơi đệ tử Trì gia mất tích. Nghe được người hầu nói chỗ đó cũng không xa, quả thật vẫn ở bên ngoài Vân Trạch.
Đám đệ tử Trì Hiên này còn chưa xuất sư, trưởng lão của Trì gia phụ trách dẫn bọn hắn tới rèn luyện cũng không dám lấy sự an toàn của các đệ tử ra nói giỡn, dĩ nhiên sẽ không để họ tiến vào tận sâu trong Vân Trạch. Cho dù có nhìn thấy quái ngư đuổi theo, cũng sẽ chỉ hành động bên ngoài.
Lúc ấy họ ngồi thuyền xuôi theo dòng sông, sau khi xuyên qua một đoạn rừng cây, không lâu sau đám kia người đã biến mất, bất kể người bên ngoài tìm kiếm thế nào cũng đều không thấy.
Sự biến mất của đám đệ tử Trì gia này bất ngờ xảy ra vô cùng cố quái kỳ lạ. Họ suy đoán có thể là nhóm đệ tử đã gặp phải tà ám lợi hại, nên bị nhốt lại.
“Quái ngư là dạng cá gì vậy?” Trì Am lại hỏi.
Người hầu kia lắc đầu, nói: “Lúc ấy thiếu gia nhìn thấy quái ngự ở trong nước nên nhất thời sinh ra tò mò, cùng các thiếu gia khác ngồi thuyền xuôi dòng, sau đó đã xảy ra chuyện gì thì đám thuộc hạ cũng không biết.”
Mãi đến khi Trì Am không hỏi ra được gì nữa mới chịu từ bỏ.
Sau khi thuyền đã được chuẩn bị xong xuôi, đoàn người bước lên thuyền, mời một vài ngư dân biết bơi ở gần Vân Trạch đi cùng, cả đoàn người men theo dòng chảy đi xuống.
Sau khi lên thuyền, Thập Thất hoàng tử lập tức tiến vào khoang thuyền nghỉ tạm. Trì Am đi theo bên cạnh cha mình, cùng nhau xem xét bản đồ Vân Trạch.
Những người khác ai nấy đều bận rộn việc của mình.
Mấy người Phỉ Âm tranh thủ nguyên liệu nấu ăn trên thuyền chuẩn bị một bàn đồ ăn tinh xảo. Trong đó còn có cả mấy con cá lớn họ tiện tay câu ở sông lên, trải qua bàn tay nấu nướng khéo léo, làm ra một bàn tiệc cá với hương thơm ngào ngạt.
Mùi hương kia bay ra từ trong khoang thuyền, những người ở bên ngoài thuyền đều không nhịn được mà động đậy cánh mũi.
“Cô nương, hiện tại vẫn chưa vội, chủ tử kêu cô đi ăn chút đồ.” Lưu Âm cười rạng rỡ tới đây mời.