Đầu óc Tư Ngôn rất linh hoạt, nhanh chóng hiểu được dụng ý của cô, vỗ ngực nói: “Nếu cô Trì tin tưởng tôi thì xin cứ giao việc này cho tôi đi.”
“Đương nhiên.”
Sau khi nói xong, Trì Am liền đi tìm Tư Ngang đang đứng trong biển hoa nhìn ra xa xa.
Tư Ngang cảm giác được hơi thở của cô, nghiêng đầu nhìn lại, hai mắt khóa chặt gương mặt của cô.
Ánh mắt như vậy giống như một ác quỷ tham lam, muốn khóa chặt cả người cô sâu trong đáy mắt vậy. Nếu là tại thế giới thực, vào lúc ban đầu mới quen biết anh, Trì Am sẽ sinh ra sợ hãi và kháng cự anh như vậy. Nhưng giờ cô có thể thản nhiên đối diện, quen thuộc mọi thứ của anh, cho dù là tốt hay xấu.
“Vừa rồi em nói với Tư Ngôn muốn đưa vài thứ của Thế giới vô vực quay về thế giới chiều không gian thứ mười lăm à?” Anh hỏi.
Trì Am thoải mái gật đầu, lưu loát hỏi: “Đúng vậy, không biết anh có đề nghị gì tốt không?”
Tư Ngang nghĩ ngợi, nhặt một quả trứng to màu lam giữa biên hoa lên đưa cho cô: “Đây là trứng rắn, em có thể mang về cho bọn họ.”
Trì Am: “...”
Bà mẹ, chẳng lẽ muốn cô về thế giới bình thường viết nên câu chuyện Godzilla phiên bản mới à?
Trì Am cảm thấy nếu mình thật sự nghe theo đề nghị của anh, mang quả trứng rắn về, còn ấp ra một con rắn khổng lồ cỡ quả núi thì đại khái người của thế giới chiều không gian thứ mười lăm sẽ sinh ra ý tưởng muốn diệt cô luôn mất.
Cô vội nói: “Không cần đâu, chúng ta ăn luôn quả trứng này đi, nghe nói trứng rắn giàu dinh dưỡng.”
Tư Ngang nhìn chằm chằm cô một lát, không nói thêm cái gì.
Nửa ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng đến khu tụ cư núi Bạch Nhai.
Khi bọn họ từ lưng con đại bàng khổng lồ xuống dưới, người của khu tụ cư đều chạy đến.
“Lạy Chúa, mọi người về rồi!” Susanna vui mừng chạy tới, đôi bồng đào trước người nhảy nhót như muốn chui ra khỏi áo, ánh mắt rất nhiều người đàn ông vô thức rơi xuống ngực cô ta.
Susanna hưng phấn chạy tới, vừa muốn ôm chầm Trì Am một cái thì thấy người đàn ông bên cạnh cô, lập tức phanh gấp. Cô ta biết nếu mình thật sự nhào tới, phỏng chừng sẽ bị người đàn ông khủng bố hung bạo kia một tát đánh bay.
Kết cục vô cùng đáng sợ!
“Trì, cô cướp được chìa khóa rồi ư?” Susanna hưng phấn hỏi.
Trì Am cười gật đầu.
Thấy cô gật đầu, ánh mắt vài người trong sơn cốc trầm xuống. Tư Ngôn cười tủm tỉm liếc nhìn.
Biết được cô thật sự cướp được chìa khóa cổng, Susanna hưng phấn hét rầm lên, lập tức nói: “Vậy khi nào cô xuất phát trở về? Có thể giúp tôi gửi phong thư không? A, đương nhiên, nếu đến lúc đó cô có thể đi tới nơi tôi từng ở một chuyến thì thật tốt…”
Trì Am giơ tay ngăn Susanna lải nhải: “Có thể gửi thư.”
Susanna hưng phấn lập tức chạy về phòng, chuẩn bị đi viết thư.
Đoàn người Trì Am bình an trở về, không cần biết người của khu tụ cư tâm tư thế nào, đều tiến lên thể hiện chúc mừng bọn họ bình an trở lại, sau khi hỏi rõ bao lâu sau bọn họ rời khỏi thì nên làm cái gì đều tiếp tục làm cái đó.
Tư Ngôn muốn làm thêm nhiều chút tinh dầu cho Tư Ngang mang về thế giới chiều không gian thứ ba, để phòng ngừa vạn nhất, anh ta nhanh chóng dẫn người bận rộn chế tác, cần chờ chút thời gian. Dù sao bọn họ cũng có đại bàng khổng lồ kia thay đi bộ, có thể chờ được.
Sau khi về khu tụ cư, Trì Am nghỉ ngơi thoải mái một ngày rồi theo Tư Ngang đi thu thập mấy thứ muốn mang về.
Trong lúc này, Trì Am gặp được một số người muốn cướp chìa khóa, nhưng cuối cùng đều bị cô lưu loát gọn gàng giải quyết, những người đó biết cô không dễ chọc thì đúng là không dám đến cướp nữa.
Về phần chìa khóa của Tư Ngang, người của thế giới chiều không gian thứ ba ở núi Bạch Nhai đều bị Tư Ngôn thu nạp thành thuộc hạ của Tư Ngang, bọn họ càng không chạy tới cướp. Đám người vốn chờ xem kịch vui phát hiện đám kẻ điên của thế giới chiều không gian thứ ba lại là những người sẽ không tranh cướp chìa khóa nhất, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Từng ngày trôi qua trong bận rộn, đám người tham gia cướp đoạt chìa khóa cuối cùng cũng chật vật trở về.
Lúc đi là bảy trăm người, trở về tới cũng chỉ có một trăm năm mươi sáu người. Thấy nhân số như vậy, người trong khu tụ cư đều âm thầm giật mình, không ngờ lần này sẽ hung hiểm như vậy, chết nhiều người như thế.
Chờ bọn họ nghe được những chuyện xảy ra trong quá trình cướp chìa khóa từ chỗ Udo thì cũng không cảm thấy thương vong lớn có gì lạ nữa. Đồng thời càng thêm kiêng kị sự tồn tại của vũ khí nóng, tuyệt đối không cho phép nó xuất hiện trong khu tụ cư, tránh mang lại thương tổn tính hủy diệt cho khu tụ cư.
Susanna nhìn một vòng đám người, phát hiện người của thế giới chiều không gian thứ mười lăm trở về không nhiều lắm, thậm chí chỉ có một mình Durer là quen biết thì không khỏi sửng sốt.
Khi cô ta giao thư cho Trì Am, không nhịn được hỏi: “Trì, Lạc đâu?”
“Chết rồi.”
Susanna nghe vậy thì hung hăng hít sâu một hơi, ngay cả nhân vật lợi hại như Lạc Khả cũng đã chết, cô ta càng thêm kiêng kị việc cướp đoạt chìa khóa. Không có năng lực kia thì vẫn là ngoan ngoãn ở lại khu tụ cư thì hơn.
“Vậy Cố Duy đâu, có phải cũng…”
“Không phải, nhưng tôi không biết anh ta ở đâu.” Trì Am nói xong cũng cảm thấy kỳ quái.
Mãi đến gần tới tháng năm, bọn họ chuẩn bị xuất phát, Durer tự mình tìm đến Trì Am.
Thấy Durer đi tới, vị nào đó lại bắt đầu dùng ánh mắt đỏ như máu kia nhìn chằm chằm anh ta, mặc kệ là Trì Am hay Durer đều hơi cứng đờ.
Trì Am gắng sức không nhìn “môn thần” nào đó sau lưng, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Durer, anh có chuyện gì à?” Tốt xấu gì lúc trước còn giúp đỡ bắt được người ám sát, mặc kệ thế nào cũng phải cho chút mặt mũi.
Durer cứng rắn chống đỡ ánh mắt đáng sợ của Tư Ngang, áp lực như núi: “Cô Trì, nghe nói cô định ngày mai xuất phát trở về, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Có thể nhờ cô mang mấy thứ cho Cố Duy không?”
Trì Am chớp chớp mắt, giật mình hỏi: “Đưa cho Cố Duy? Anh ấy ở đâu?”
“Lúc này hẳn là đã tới sơn cốc nơi chúng ta tiến vào Thế giới vô vực.”
Nghe nói như thế, Trì Am hơi nheo mắt lại.
Từ Thế giới vô vực trở lại thế giới ban đầu rất đơn giản, chỉ cần nắm chìa khóa cổng đi ngược trở lại đường đến là về được. Nói trắng ra chính là đến thế nào, về thế ấy.
Lúc trước bọn họ xuyên qua sơn cốc kia tiến vào Thế giới vô vực, tương tự, bọn họ muốn trở về thì cũng phải xuyên qua sơn cốc kia. Nghe nói nơi người của mỗi thế giới tiến vào Thế giới vô vực đều khác nhau. Có thế giới từ sơn cốc tới, có thế giới từ hang động, có thế giới ngay tại rừng rậm, có thế giới còn từ biển đi lên, đều không giống nhau.
Tuy không biết Cố Duy tới sơn cốc đó làm gì, nhưng Trì Am cũng sẽ không từ chối chuyện nhỏ như vậy. Dù sao Durer có vẻ phải ở lại Thế giới vô vực, chờ sau khi cô tới đây lần nữa thì ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không cần quá căng thẳng.
Thấy Trì Am đồng ý, Durer cười nói: “Cảm ơn cô Trì! Rất vui khi có thể quen biết cô.”
Sau đó, anh ta cứng người rời đi dưới ánh mắt hung ác của vị nào đó.
Ngày hôm sau, khi bọn họ chuẩn bị xuất phát, Trì Am nhận được một bao lớn của Durer, dùng gói to rắn chắc đựng, có thể xách trong tay.
“Làm phiền cô Trì.” Durer khách sáo nói.
Trì Am không nói gì, treo túi vào móng đại bàng.
Con đại bàng khổng lồ hơi bất mãn, móng vuốt của nó chỉ dùng để bắt con mồi thôi, không phải dùng để làm khuân vác, kẻ nào kẻ nấy đều thích treo đồ lên móng nó làm cái gì thế? Nhưng bị người mắt đỏ nào đó nhìn qua, nó chỉ có thể ngoan ngoãn làm phu khuân vác.
Sau khi nói tạm biệt mọi người, đại bàng khổng lồ chở Tư Ngang, Trì Am và Tư Ngôn cùng nhau rời đi.