Tiếng súng vang rền bên tai, thi thể bò cạp đỏ trên đất ngày càng nhiều, trong không khí nồng nặc mùi khét lẹt của thuốc súng, thổi tới theo gió cát khô nóng, hương vị gay mũi kỳ lạ.
Có một nhóm binh lính với hỏa lực lớn thực sự có hiệu quả hơn nhiều so với vũ khí lạnh. Rất nhanh sau đó đám bọ cạp đỏ đã bị giết hơn phân nửa, những con còn lại cũng sợ hãi bỏ chạy vào sa mạc. Cho đến khi vua bọ cạp đỏ khổng lồ bị bắn chết thì những bò cạp đỏ còn sống đều đã biến mất hết, còn những mỏ nơi chúng sinh sống và sản xuất tinh thể thì đã bị bỏ qua.
Các binh sĩ giải quyết đám bò cạp đỏ xong liền đi đến chỗ mỏ chuyển tinh thể bò cạp đỏ đi.
Từ đây có thể thấy được những người này cũng đến chỗ vì mỏ tinh thể bò cạp đỏ.
Một người đàn ông mặc quân phục màu đen thẳng thớm đi về phía họ, trên tay cầm một chiếc roi ngựa màu đen, nện bước trên đôi chân dài bó trong chiếc quần dài của quân đội, đường nét khuôn mặt tuấn tú hấp dẫn, đôi mắt đào hoa như cười như không, toát lên khí chất nam tính ngời ngời đầy quyến rũ.
Trông giống như một “bad boy” điển hình.
“Mấy người đến từ thành phố nào?” Anh ta mở miệng hỏi với vẻ hờ hững.
Thiệu Sĩ cúi đầu nói: “Thưa trưởng quan, chúng tôi thuộc khu bổn.”
Những người khác cũng không nhịn được mà cúi đầu, hết sức thức thời. Mặc dù đám binh sĩ xuất hiện đã cứu họ một mạng, nhưng họ cũng cực kì e ngại vũ khí trên tay đám người này, không dám thở mạnh.
Đến cả Thiệu Sĩ và anh Tiêu, hai người khá kiêu ngạo vì thân thủ không phải dạng thường của mình, vậy mà khi đứng trước mặt người đàn ông này lại cũng khiêm tốn hơn rất nhiều, đầy kiềm chế và cẩn thận.
“Khu bốn à? Hóa ra là người của Kỷ Tu.” Anh cười khẽ, sau đó không nói gì nữa.
Một đám binh sĩ nghiêm chỉnh huấn luyện, rất nhanh đã chuyển tinh thạch đỏ trong mỏ lên xe huyền phù.
Đám người Thiệu Sĩ đứng yên lặng tại chỗ, toàn thân bẩn thỉu, nhìn như nạn dân. Mặc dù ghen tị vì những binh lính kia có được số lượng tinh thể bò cạp đỏ không ít, ghen ghét đến đỏ mắt, nhưng lại không có ai dám lộ ra vẻ tham lam, tất cả đều yên lặng chờ đợi.
Sau khi binh lính tới báo cáo tình hình, người đàn ông kia quay đầu lại nhìn bọn họ nói: “Chúng tôi cũng muốn đến khu bốn, có thể tiện đường đưa mấy người đi một chuyến.”
Mọi người nghe xong, sắc mặt đều nhẹ nhõm hẳn đi.
Nhưng Thiệu SĨ và anh Tiêu lại lặng lẽ liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy sự cảnh giác và đề phòng trong mắt nhau, không vui vẻ như những người khác.
Những người bình thường kia không biết vị trưởng quan này là ai, nhưng họ lại biết, người này tên là Lục Hành, là một trong những thân vệ của quan chỉ huy quân khu năm, tính cách xảo quyệt như cáo, là một nhân vật hết sức khó chơi.
Những quân nhân này rất ít khi coi trọng tính mạng của người bình thường, bây giờ bọn họ ở một nơi như vậy, dù là vô tình hay cố ý thì cũng rất làm người khác phải chú ý, đều khiến lòng nghi ngờ bị dấy lên.
Đám người đi theo lên xe huyền phù.
Không gian trong chiếc xe huyền phù khá rộng, được chia thành hai khu vực, Thiệu Sĩ và nhóm của mình được bố trí ở khu vực phía sau.
Lục Hành ngồi đối diện với bọn họ, đôi chân thon dài chồng lên nhau, đôi mắt đào hoa chậm rãi nhìn những người có mặt, mỉm cười nói: “Tôi nghe nói đêm qua có đội tuần tra của người Romasen đi ngang qua đây, đúng không?”
Thiệu Sĩ thận trọng trả lời: “Đúng vậy, rất nhiều thành viên trong đội chúng tôi đã bị người Romasen bắt đi.”
Trên mặt của những người khác đều lộ vẻ cổ nhịn và đầy tức giận.
Lục Hành gật đầu, giơ bàn tay thon dài ra vuốt ve cái roi ngựa, thở dài nói: “Mấy năm nay người Romasen càng ngày càng phách lối, thường xuyên vượt biên cướp bóc của nhân loại. Sau này tới ngày thảm họa tiếp theo thì nên chiến đấu với họ một trận. Chỉ có bị đánh đau thì họ mới không dám tái phạm nữa.” -
- Hai bên nói chuyện phiếm một hồi, luôn là Lục Hành thản nhiên tra hỏi, Thiệu Sĩ và anh Tiêu cẩn thận trả lời, cho đến khi đã hỏi được kha khá Lục Hành mới vươn vai đứng dậy rời đi.
Chờ anh ta rời đi rồi đoàn người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sĩ quan khu năm này tôi thấy đáng sợ hơn sĩ quan khu bốn nhiều, giống như vị quan chỉ huy của khu năm đấy...” Có người nhỏ giọng nói thầm, không dám nói quá lớn, sợ bị binh sĩ khu năm phía trước nghe được.
Mặc dù anh ta nói nhỏ, nhưng Lục Hành dù đã trở lại khu vực phía trước vẫn có thể nghe thấy rõ ràng qua camera giám sát. Cặp mắt đào hoa của anh ta nhìn màn hình, ánh mắt rơi vào một bóng dáng gầy gò đang núp vào trong góc trong đám người.
“Trưởng quan, có nghi vấn gì sao ạ?” Binh sĩ bên cạnh hỏi.
Lục Hành chỉ vào người trên màn hình nói: “Tên nhóc này trông... hơi khác.”
Binh sĩ nhìn nhìn, thực sự không có cách nào thấy chỗ nào khác thường từ khuôn mặt lấm lem và thân hình gầy gò của cậu bé kia, nếu có thể nói khác chỗ nào thì đó là dáng người cậu nhỏ nhắn trông như một người phụ nữ. Có rất ít người đàn ông có dáng dấp như thế nhỏ nhắn như vậy, có lẽ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Một đứa trẻ chưa đủ tuổi mà dám chạy đến một nơi như thế này chứng tỏ cũng rất can đảm.
Lục Hành nhìn dáng vẻ không hiểu gì của binh sĩ thì cũng không giải thích gì thêm.
Anh ta hứng thú nhìn một lát mới thu hồi ánh mắt, mỉm cười lấy ra một cái máy truyền tin, gửi tin cho quan chỉ huy khu bốn.
Trước giờ anh ta luôn tin vào phán đoán của chính mình, nếu đã cảm thấy khác thường thì đương nhiên anh ta phải kiểm tra lại.