Thành Thiên Ma vẫn y như thế, đi ra ngoài xong trở về nhìn thấy thành Thiên Ma tràn ngập khí tức đáng sợ, Trì Am lại có cảm giác về đến nhà.
Nhìn nam nhân ngồi trên lưng thú kỳ lân bộ dạng rất đương nhiên, còn nghĩ rằng nhà mình thật sự rất đẹp nữa.
Gu thẩm mỹ này không cứu nổi nữa rồi.
Thành chủ trở về, toàn bộ thành Thiên Ma đều vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù bầu không khí phủ thành chủ vẫn lạnh lùng và uy nghiêm như trước, nhưng khi Trì Am nhảy xuống khỏi thú kỳ lân, nụ cười trên khuôn mặt của quản gia và người hầu gái đều lộ ra ý cười chào nàng là thành chủ phu nhân, giọng điệu thân mật khiến phủ thành chủ thêm mấy phần sinh khí.
“Thành chủ, phu nhân, hoan nghênh hai người trở về.” Quản gia vui sướng nói.
Trì Am nhìn bọn họ chào hỏi, còn chưa kịp nói thêm mấy câu đã bị người kia kéo đi.
Quản gia nhìn thấy ánh mắt của thành chủ nhà mình lơ đãng quét tới thì đột nhiên ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cảm thấy thành chủ rất khác so với thường ngày. Trên người hắn có một luồng khí tức khó tả, như thể cả người đều đã thay đổi, từ trầm mặc quái gở trở nên tùy tiện ngang tàng.
Nhìn phương hướng bọn họ rời đi quản gia suy nghĩ một lát rồi gọi Tư Tùy hỏi: “Thành chủ là thế nào vậy?”
Tư Tùy nói nhỏ giọng: “Thành chủ có thu hoạch ở mộ đại đế, ánh mắt của ngài ấy...” Nói rồi chỉ vào đôi mắt của chính mình.
Quản gia mới chợt nhớ tới vừa rồi liếc mắt nhìn hắn thì dường như ánh mắt của thành chủ không có sắc lạnh lùng đục ngầu như lúc trước nữa, chỉ có một màu đỏ trong veo, giống như viên đá quý đỏ.
Là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?
Tư Tùy vỗ vai ông an ủi: “Mặc kệ là chuyện tốt hay chuyện xấu thì chúng ta đều là người của thành Thiên Ma, đời đời kiếp kiếp phải ở lại chỗ này.”
Bảo vệ thành Thiên Ma tương đương với việc bảo vệ toàn bộ đại lục.
Mặc dù trong mắt người ở Đại lục Vũ Thiên, thành Thiên Ma là một nơi đáng sợ, quân Hắc Giáp khiến mọi người phải sợ mất mật, nhưng ít ai biết rằng mục đích xuất hiện ban đầu của thành Thiên Ma là để trấn áp thiên ma và bảo vệ toàn bộ đại lục. Mà toàn bộ người dân trong thành Thiên Ma là những người hầu và võ giả trung thành được bởi Hiên Viên Hoàng đầu tiên lựa chọn cẩn thận, họ đã sống ở đây qua nhiều thế hệ, bảo vệ tòa thành này bằng cả cuộc đời mình và các thế hệ đời sau đều không được phép rời đi, đây là niềm tin khắc vào tận trong xương tuỷ họ.
Chỉ cần thành Thiên Ma không bị phá vỡ và thiên ma không ra ngoài thì Đại lục Vũ Thiên sẽ bình an vô sự.
Quản gia thở dài một hơi, nén lo lắng trong lòng.
…
Sau khi trở về thành, Trì Am nghỉ ngơi hai ngày, sau đó lấy những dược liệu nàng thu thập bao năm qua bắt đầu pha chế thuốc.
Sau khi vị thành chủ nào đó đi xem Phong Ma Trận trở lại nghe nói nàng đang ở trong phòng thuốc liền xoay người đến phòng thuốc.
Đẩy cửa phòng thuốc ra, một mùi thuốc thoảng qua xộc vào trong lỗ mũi, mùi thuốc kèm theo khói mù dày đặc bao phủ toàn bộ căn phòng, không thể phân biệt được mọi thứ trong phòng thuốc.
Mãi cho đến khi khói tan đi một chút nam nhân kia mới thấy rõ ràng trong phòng thuốc có một cái bồn tắm rất lớn, bồn tắm chứa đầy nước, trên mặt nước có rải nhiều thứ linh tinh thượng vàng hạ cám, khói mù bay ra từ trong bồn tắm.
“Am Am?” Nam nhân gọi một tiếng.
“Ta ở đây.” Giọng Trì Am lơ đãng trong khói mù: “Đúng rồi, chàng đóng cửa lại đi, để khói không bị tản, sẽ làm giảm dược tính mất.”
Nam nhân tiện tay đóng cửa phòng thuốc lại, đi qua theo tiếng nói của nàng, nhìn thấy một người đang ngồi xổm dưới đất nhặt một ít bã thuốc.
Hắn liếc nhìn đống bã hỏi với vẻ nghi ngờ: “Nàng đang làm gì vậy?”
Trì Am không nói lời nào, bỏ bã thuốc vào trong một cái hộp ngọc, đặt hộp ngọc vào trong ngăn đựng thuốc, sau đó bổ nhào vào trong ngực nam nhân, hai tay ôm lấy cổ hắn, như sợ hắn sẽ ném mình ra ngoài.
Nếu như là bình thường thì đương nhiên thành chủ đại nhân sẽ hết sức vui vẻ được nàng ôm ấp yêu thương, nhưng bây giờ bệnh đa nghi của hắn lại tăng lên, chỉ cảm thấy lúc này toàn thân trên dưới người nàng đều tràn ngập âm mưu.
Quả nhiên, khi hắn đưa tay ra đẩy thì phát hiện nàng vẫn bám chặt trên người mình, hoàn toàn không thể đẩy ra được.
“Tư Ngang, hôm nay chàng về sớm vậy, có muốn đi tắm không?” Trì Am cười híp mắt nói.
Nam nhân lập tức hiểu ý nàng, đưa mắt nhìn về phía bồn tắm mờ sương kia, nhướng mày nói: “Ý của nàng là muốn ta ngâm mình trong thứ này sao?”
“Ừ, đây là thuốc tắm ta làm cho chàng, rất tốt cho cơ thể.” Trì Am nói với vẻ rất tự nhiên.
“Có lợi ích là gì?”
“Cường thân kiện thể có tính không?”
Nam nhân mặt không thay đổi nhìn nàng nửa ngày, sau đó bóp lấy eo nàng, kéo nàng từ trên người mình xuống, giọng âm trầm: “Chẳng lẽ nàng chê ta yếu sao?”
“Đương nhiên không phải!” Trì Am vội vàng lắc đầu, tránh để nam nhân này thật sự coi như vậy, vậy thì vẫn là nàng xui xẻo.
Kể từ khi hấp thụ sức mạnh trong ao máu ở lăng mộ đại đế, không biết người này đã bị kích thích vào chỗ nào, rất thích phát bệnh các kiểu, lại còn là bệnh thần kinh nữa, vô cùng khó chiều. Trì Am lại càng nhớ Tư Ngang ngây ngô của trước kia, không so sánh thì cũng không biết Tư Ngang khi đó tốt thế nào.
“Nhưng thứ này tốt cho cơ thể chàng, ta đã đặc biệt chuẩn bị cho chàng mà, chàng cứ ngâm đi.” Trì Am nhẹ giọng hỏi.
“Không cần, thiên ma bất khả chiến bại, không cần phiền phức như vậy.” Hắn nói thản nhiên, là một ma đầu từ nhỏ đã hấp thu ma khí lớn lên, thân thể của hắn cường tráng đến mức có thể tay đấm võ đế, chân đá thần thú, vô địch thiên hạ, những thứ bên ngoài kia đối với hắn mà nói còn chẳng có tác dụng làm phụ trợ.
Trì Am thấy hắn thế nào cũng không chịu thì thấy buồn bực vô cùng, nhưng nàng vẫn muốn thử xem có thể khôi phục lại sự tỉnh táo cho hắn hay không. Thế là không để ý tới lời từ chối của hắn, nhào qua mềm giọng cọ tới cọ lui cho đến khi hắn không thể chịu đựng được nữa phải đồng ý ngâm mình.
Nam nhân ngâm mình trong bồn, nheo mắt nhìn nàng, nói với vẻ nham hiểm: “Đừng quên những gì nàng đã hứa với ta đấy.”
Trì Am thả lần lượt những loại thảo mộc kia vào trong nước, ngẩng đầu đáp một tiếng.
Nàng ở bên cạnh bận rộn, nam nhân thì dựa vào thành bồn nhàn nhã nhìn nàng, thấy nàng lấy ra quả Cửu Dương Vô Cực có được từ Hiên Viên Hoàng, cắt một cái miệng nhỏ, vắt ra chất lỏng màu vàng có sương trắng bạc bên trong cho vào trong bình ngọc, rồi xử lý những dược liệu khác, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, mang theo nhịp điệu khó mà nói rõ, giống như là thật sự có chuyện.
Ngâm một lúc lâu cho đến khi nước trong bồn không còn khói trắng nữa Trì Am mới cho hắn đứng dậy.
Lúc này nước trong bồn tắm đã biến thành một thùng nước trong, có một ít dược liệu còn sót lại nổi lên. Nam nhân có thể nhận biết dược liệu từ đám cặn thuốc này, nhưng tác dụng của những dược liệu này rất phức tạp, nhất thời hắn cũng không thể đoán ra ý định của nàng.