Kẻ vô dụng vẫn còn tốt hơn là mất mạng, cho dù vô dụng nhưng chỉ cần họ chịu cố gắng vẫn có thể làm người có ích, Đế Quốc sẽ sắp xếp thỏa đáng cho họ.
Một ngày nữa lại kết thúc, Trì Am mệt đến mức dựa tường mà ngủ, cuối cùng vẫn do Hoàng thái tử tới tìm ôm trở về.
Gần như cứ cách một khoảng thời gian lại sẽ tái diễn cảnh này. Ban đầu mọi người còn thấy kinh ngạc cảm động, nhưng bây giờ nhìn nhiều thành quen.
Hoàng thái tử đặt cô lên giường, nhìn cô thậm chí còn không rên một tiếng, khiến anh cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Anh cúi người, hôn lên khuôn mặt yên tĩnh của cô, khẽ thì thầm: “Chúng ta đều phải sống sót, mãi cho đến khi chiến tranh kết thúc.”
Nhưng khi nào thì chiến tranh mới có thể kết thúc đây?
Hoàng thái tử nghĩ như vậy, ngày hôm sau họ lại lần nữa dẫm lên chiến trường, chiến đầu vì Đế Quốc của họ, mãi mãi kiên quyết canh giữ nơi tuyến đầu, không được phép lùi bước, cũng không thể rút lui.
Trì Am vẫn theo anh lên chiến trường, mãi đến một lần bị đánh lén, Trì Am bỗng cảm nhận được nguy hiểm khiến trái tim cô tê dại.
Chờ đến khi cô phản ứng lại, cô đã không hề do dự nhào tới, chặn lại mũi thép đâm nghiêng tới thay Hoàng thái tử. Mũi thép đó không biết là thứ gì, nó vô cùng rắn chắc, thậm chí có thể chọc thủng vỏ người cứng rắn của cơ giáp, đâm vào bên trong khoang điều khiển, đủ để xuyên qua người trong khoang.
Mũi thép màu xám bạc kia đâm thủng bụng cô, từng giọt máu tí tách rơi xuống.
Giây phút này, thời gian như thể ngừng lại.
Hai mắt Hoàng thái tử ứ máu nhìn người đẩy mình ra, vẻ mặt điên cuồng vặn vẹo.
Hai tay Trì Am túm lấy mũi thép xuyên qua cơ thể mình. Sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, bàn tay giữ lấy mũi nhọn kia nổi đầy gân xanh. Toàn bộ linh lực cô tu luyện nhiều năm đều tụ lại trong tay, lúc này mới có thể túm được mũi thép này.
Sau đó, cô không hề do dự dùng sức bẻ gãy nó.
Thời điểm mũi thép bị bẻ gẫy, một đầu khác của mũi thép như thể bị thương vô cùng nghiêm trọng. Nó nhanh chóng rút đầu nhọn đâm vào bụng cô kia ra. Lúc nó định rút ra, Hoàng thái tử động nhiên duỗi tay túm nó lại.
“Hoàng thái tử điện hạ!” Tiếng la hét điên cuồng của những thành viên đội hộ vệ truyền ra từ đường dây liên lạc nội bộ trong cơ giáp.
Dưới ánh mắt của mọi người, một con quái vật khổng lồ toàn thân đều là những xúc tua bằng thép đang múa máy bàn tay thép to lớn khắp nơi, dễ dàng xuyên thủng cơ giáp, hất văng khoang điều khiển của cơ giáp ra ngoài. Sau đó nó dùng sức quấn chặt rồi đè bẹp khiến khoang điều khiển bị biến dạng. Cơ thể vặn vẹo, xương cốt vỡ nát, lập tức mất mạng.
Mà đúng lúc này, con quái vật đang ẩn náu ở xung quanh kia lại là kẻ đầu tiên tấn công cơ giáp của Hoàng thái tử, mũi sắt xuyên thủng cơ giáp đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Hoàng thái tử túm chặt xúc tua thép kia, thậm chí mở ra khoang điều khiển của cơ giáp, giơ một thanh kiếm laser lên, cứ nhảy xuống như vậy.
Con cự thú tinh thần thể hệt như ma thú kia cũng đi theo chủ nhân, ngửa đầu thét dài cùng nhau nhào tới.
Trì Am dựa lưng vào vị trí ghế phụ, chật vật tự chữa trị cho mình, trong miệng không ngừng ho ra máu.
Cô có thể cảm nhận được sức sống của mình đang dần trôi đi, dường như trên miệng vết thương có thứ gì đó đang cắn nuốt sức sống của cô. Ngoài ra còn có tinh thần bùng nổ của người đàn ông đang phát điên bên ngoài. Cô không khỏi cười khổ, cuối cùng trước mắt chợt tối sầm, tới khi Ares lo lắng tới chạm vào người cô, cô liền chìm vào trong bóng tối.
…
Trong mơ màng, Trì Am chỉ cảm thấy cả người đau đớn khó nhịn. Khóe môi có vị đắng của nước thuốc được đổ vào. Cô hoàn toàn không thể nuốt trôi, cuối cùng bị một cánh môi ấm áp bón từng ngụm một, đẩy đầu lưỡi của cô để cô khó khăn nuốt xuống.
Cơ thể đau đớn đến tê dại, cô há miệng, đau đến mức không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Am Am, Am Am, chúng ta phải sống sót thật tốt, có được không, được không Am Am...”
Cuối cùng Trì Am ngất xỉu.
Lúc Trì Am khôi phục được ý thức, phát hiện xung quanh mình toàn là nước. Cô bị người ta ngâm trong một loại nước màu lam nhạt.
Ngay sau đó, cô đã nhận ra đây là nước thuốc trong khoang chữa trị, lúc này chắc cô đang ở trong đó.
Cô không thể mở nổi mắt, cũng không biết cuộc chiến như thế nào rồi. Người đàn ông phát điên kia sao rồi, mí mắt động đậy nhưng làm thế nào cũng không thể mở ra nổi.
Trong lòng cô rất nôn nóng, nhưng dù có gấp đâu đi chăng nữa, cơ thể lại nhất quyết không chịu phối hợp.
Cô cố gắng giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng không biết nhân viên y tế ở bên ngoài đã luống cuống tay chân đi gọi bác sĩ. Họ nhìn chằm chằm vào tín hiệu màu đỏ đại diện cho sinh mạng trong khoang chữa trị, nó vẫn đang không ngừng nhấp nháy.
“Người bệnh rơi vào tình trạng nguy hiểm, sinh mệnh đang trôi đi, mau gọi bác sĩ!”
“Mau đổ thêm nước thuốc Akifa, tăng cường kích thích thể sinh mệnh...”
“Không xong rồi, tinh thần cô ấy đang tan rã, mau tiến hành chữa trị tinh thần!”
…
…
“Xin lỗi Bệ hạ, lúc đầu cô ấy bị thương, lây nhiễm virus của hệ ngoài hành tinh, chúng tôi không có cách nào phân tích ra thành phần của virut...”
“Bệ hạ, cô Trì đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa.”
“Bệ hạ, cô ấy đã qua đời.”
“Xin lỗi…”
“Hu...”
“Bệ hạ, Hoàng thái tử điện hạ đâu rồi?”
“Tư Ngang... Sau khi chiến tranh kết thúc, nó đã điên rồi! Lính gác cấp SSS mất đi dẫn đường sẽ trở thành vũ khí hình người đáng sợ nhất. Họ chỉ có thể chết đi trong sự điên cuồng... Đây là số mệnh của mỗi một lính gác cấp SSS. Tư Ngang của ta còn là lính gác cấp SSS tài giỏi nhất từ trước đến nay của Đế Quốc nữa...”