Vừa mới tiến vào, bọn họ đã tự động phóng Tiên Linh lực trong cơ thể ra ngoài, chống đỡ Thần lực xâm lấn.
Ngay cả Tư Ngang cần Thần lực tu luyện cũng không nhịn được nhíu mày.
Những Thần lực này cho người ta cảm giác không thân thiện chút nào.
“Ngang Nhi có sao không?” Ma Đế phất tay áo tiến tới, khởi động một lồng chắn linh lực, bao phủ cả đoàn người.
Tư Ngang lắc đầu: “Những Thần lực này không thương tổn lớn tới cháu được.” Hắn nhìn về nơi sâu trong hắc ám, đôi mắt tím lóe ra ánh sắc lạnh, cảm giác được nơi không rõ có thứ gì đang hấp dẫn mình đi tới.
Không chỉ là Thần lực hắn cần, còn có cả thứ gì đó khác nữa.
Tư Ngang nói cảm giác của mình, đám người Ma Đế và Tư Hàn trầm ngâm.
Tu vi của tu sĩ càng cao thì càng có thể cảm nhận được huyền ảo từ nơi hư vô. Nếu Tư Ngang nói như vậy chứng tỏ sâu trong tiên mộ này có thứ gì thật, mà rất có thể thứ đó liên quan tới thần.
Trọng Thiên gật đầu suy tư: “Lúc trước chúng ta cũng thử đi tới tra xét, đáng tiếc Thần lực xung quanh quá nồng, chúng ta không qua nổi. Có lẽ thật sự là thứ gì đó của Thần Linh giới, chỉ không biết nó có uy hiếp với Tư Ngang không.”
Tư Lăng nhìn về phía nhi tử, thấy hắn không gật đầu cũng không lắc đầu, không sợ hãi cũng không kích động, bình tĩnh vô cùng.
Loại bình tĩnh này không giống với tự tin, rồi lại có một loại thản nhiên không nói nên lời, Tư Lăng cảm thấy hơi quen thuộc, mà sau khi nhìn về phía Ma Đế bên cạnh rốt cuộc cũng ngộ ra.
Dù là diện mạo hay tính cách, nhi tử đều rất giống phụ thân của bà.
Quả không hổ danh là do tay cha của bà nuôi ra đấy nhỉ? Trong lòng Tư Lăng chợt có cảm giác Ma tộc có người kế nhiệm rồi, sau này đám trưởng lão Ma tộc thần kinh kia thấy bà sẽ không lắc đầu thở dài cảm khái nữa.
Nếu là những năm trước, đám Ma tộc này thấy bà, biết bà là hậu duệ duy nhất của Ma Đế đều trưng ra biểu tình khiến Tư Lăng muốn đánh bọn họ một trận.
Bà xin lỗi vì không thần kinh như Ma tộc bọn họ nha!
“Vậy có muốn đi qua sao?” Tư Lăng lại hỏi.
Tư Ngang nhìn về phía bà, đột nhiên vươn tay ra.
Tư Lăng không khỏi nắm lấy bàn tay nho nhỏ kia, rồi lại nhìn gương mặt rất giống mình của hắn, đáy lòng mềm mại.
“Nương, con phải đi qua.” Tư Ngang nghiêm trang nói với bà: “Con không thể cứ như vậy mãi được, mọi người sẽ gặp nguy hiểm.”
Tuy Tư Ngang rất ít rời khỏi Ma Cung, dưới sự che chở của Ma Đế hắn có thể vô ưu vô lự lớn dần lên, nhưng Tư Ngang sinh ra đã hiểu thấu, lại có Ma Đế cẩn thận giáo dưỡng, làm sao không rõ tình cảnh của bản thân? Thậm chí hắn biết vì sao Ma Thần giáng thế lại đi kèm với hủy diệt, vì sao đám thần trên Thần Linh giới biết được Ma Thần sẽ giáng thế ở Tiên Linh giới lại không từ thủ đoạn muốn diệt trừ hắn.
Ma Thần trời sinh, vừa giáng thế đã bị thiên đạo theo dõi, đánh Tử Tiêu Thiên Lôi mạnh nhất xuống muốn gạt bỏ hắn, một khi hắn trưởng thành, vạn khí nghe theo, hiệu lệnh quần ma, thí thần diệt phật, không chuyện ác nào không làm, là cực ác nhân gian.
Cái gọi là mang đến hủy diệt, chẳng qua là một ý niệm của Ma Thần mà thôi.
Có điều, Tư Ngang không có hứng thú với chuyện hủy diệt thế giới, nhưng thật ra lại khá là hứng thú thí thần diệt phật đấy.
Nếu đám thần kia muốn giết hắn, hắn phải không chết cho chúng xem, thậm chí sống thật tốt, sau đó phi thăng Thần Linh giới. Đến lúc ấy chính là lúc hắn tìm đám thần tính kế hắn kia đòi nợ.
Mà trước đó, hắn không thể để những người này chết được.
Ma Thần vốn dĩ nên là sinh vật trời sinh trời dưỡng, nhận hết cực ác cực đau thế gian, sau đó mới thành Ma Thần trời sinh, mang đến hủy diệt cho thế giới. Nhưng từ nhỏ hắn đã có phụ mẫu nguyện ý vì hắn mà trả giá hết thảy, có thân nhân bằng hữu che chở cho hắn vô điều kiện, cũng có Đế Lâm Tiên Thảo Trì Am hao hết phúc trạch của bản thân chỉ vì hắn có thể bình an sống sót.
Hắn không phải hai bàn tay trắng, thậm chí chưa từng cảm ngộ cực ác cực đau của nhân gian.
Những gì bọn họ làm đủ để hắn - Ma Thần mang tới giết chóc biến thành người bình thường. Dù rằng trong mắt mẫu thân thì hắn vẫn không được bình thường cho lắm, nhưng như vậy đã đủ rồi.
Hiện giờ Tư Ngang rất thỏa mãn với những gì mình có được.
Không phải tất cả Ma Thần trời sinh đều phải trải qua nhiều việc cực ác cực đau như vậy, dù thiên đạo bố trí cũng có thể bị phá vỡ. Mà hắn có được người thân mà hắn thích, bọn họ biết hắn là Ma Thần sẽ mang đến hủy diệt nhưng vẫn nguyện ý che chở cho hắn, nuôi nấng hắn như một đứa trẻ bình thường.
Vậy nên hắn muốn thay đổi, cũng muốn trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức đám thần kia cũng không thể khống chế vận mệnh của hắn.
Tư Lăng nhìn hắn như vậy, trong lòng bà ngổn ngang cảm xúc.
Không phải bà không nghĩ tới vì sao nhi tử là một Ma Thần trời sinh, vì sao đám thần kia muốn gạt bỏ hắn, nhưng liên quan gì đâu chứ? Chỉ cần hắn là nhi tử của bà là đủ rồi, một mẫu thân muốn bảo vệ đứa nhỏ của mình còn cần lý do chắc?
Bà khom người nhẹ nhàng ôm hắn: “Tư Ngang, ta hy vọng con có thể sống thật tốt.”
“Vâng.”
Sau cái ôm ngắn ngủi, Tư Lăng buông hắn ra, nói với mấy người Ma Đế: “Nếu Ngang Nhi đã muốn tới, vậy thì cứ đi thôi.”
Đoàn người tiếp tục đi về phía bóng đêm.
Nơi này là một mảnh bóng tối vô biên vô hạn, ngoại trừ Thần lực tàn sát bừa bãi kia, không có bất cứ sinh linh nào. Bởi vì sinh linh của Tiên Linh giới căn bản không thể sinh tồn ở nơi này.
Linh quang từ lồng chắn linh lực của Ma Đế dần tắt ngấm.
Khi lồng chắn linh lực hoàn toàn biến mất, Thần lực xung quanh xuyên vào quần áo, thổi qua thân thể như róc xương lọc thịt, mang tới một loại đau đớn kích thích thần kinh.
Ma Đế chợt dừng bước.
Cả đám người nhìn hắn, đang kinh ngạc thì chỉ thấy trong tay Ma Đế xuất hiện lưỡi hái tử vong, vung thẳng về phía trước, lưỡi hái đen dài vẽ ra một luồng ánh sáng lạnh, khí thế vạn quân, muốn cắt qua không gian.
Tiên Tôn ra tay, hủy thiên diệt địa. Nhưng tại không gian tối tăm này, chỉ có thể nghe được một tiếng “keng”, chưa tạo thành thanh thế lớn, thậm chí còn bị Thần lực lan tràn khắp nơi kia cắn nuốt một ít uy thế.
“Cẩn thận!”
Khi tiếng nhắc nhở của Ma Đế vang lên, đám người Tư Hàn và Tư Lăng phản ứng cực nhanh, đều gọi vũ khí ra đánh rơi thứ đánh lén trong bóng đêm.
Tư Ngang trực tiếp vươn tay bắt lấy thứ lao về phía hắn, sau khi nắm lấy mới phát hiện là một thanh xương cốt màu vàng, chỉ là màu vàng đã ô nhiễm, lây dính rất nhiều lấm tấm dơ bẩn, những vết lấm tấm kia cứ như sinh vật còn sống, mấp máy trên xương vàng, không ngừng cắn nuốt màu vàng trên xương.
Tư Ngang dùng sức bóp chặt, thanh xương vàng bị bẻ gãy thành hai đoạn, rơi xuống đất.
Lại nhìn mấy người Trọng Thiên và Tư Hàn, sau khi đánh bay kim cốt đánh lén, đám kim cốt kia lần nữa tập kích, vũ khí của bọn họ không đủ để chém gãy xương cốt này.
Tư Ngang đi tới, tiếp tục làm như lần đầu, bắt kim cốt bằng tay không, sau đó bẻ gãy.
Kim cốt bị bẻ gẫy rơi trên mặt đất sẽ không tập kích người được nữa.
Trọng Thiên và Tư Lăng đều giật mình nhìn hắn, đám kim cốt ở đâu bay ra này cứng rắn vô cùng, ngay cả tiên khí thượng phẩm cũng không thể lưu lại dấu vết trên xương cốt, chỉ có thể đánh bay. Nhưng Tư Ngang lại có thể cường ngạnh bẻ gãy, thậm chí không bị điểm đen trên xương cốt ăn mòn.
… Thì ra nhi tử của bà là đại lực sĩ.
Tư Lăng vừa chiến đấu vừa nghĩ.
Thế là sau đó, đám người Ma Đế chỉ cần khống chế kim cốt từ bóng tối bay tới, sau đó lại tới lượt Tư Ngang đích thân bẻ gãy. Một khi kim cốt bị bẻ gẫy, kim quang bên trên nhanh chóng biến mất, cuối cùng bị điểm đen trên xương cốt ăn mòn, biến thành một cây xương cốt đen nhánh, trông ghê tởm cực kỳ.
Liên tiếp chiến đấu mấy canh giờ, cuối cùng trong bóng đêm cũng không còn kim cốt nữa.
Tư Lăng vội lấy Tiên Linh dịch mà Hồng Tê chuẩn bị cho mình ra, phát cho mọi người bổ sung Tiên Linh lực.
Tuy rằng Tư Ngang không cần, nhưng bị nương nhét tới thì chuyển tay một cái, ném vào bình Bát Bảo Càn Khôn cho Trì Am làm đồ uống.
Trì Am trong bình Bát Bảo Càn Khôn: “...”
Tư Lăng: =!= Đúng là có nương tử rồi là quên nương được ngay!
Ma Đế tiêu hao không nhiều sức lực lắm, ý bảo mấy người Tư Hàn đả tọa bổ sung Tiên Linh khí, vừa lập cảnh giới hộ pháp cho bọn họ vừa kiểm tra xương cốt dưới đất: “Ngang Nhi có thể nhìn ra chúng nó là cái gì không?”
“Hẳn là thần cốt.” Tư Ngang đáp.
Ánh mắt Trọng Thiên hơi sầm xuống: “Lần trước chúng ta tiến vào cũng không gặp được thứ này.”
Những thần cốt này bất ngờ công kích từ bóng đêm, cứ như bị người nào đó điều khiển vậy. Nếu đây là thần cốt, vậy nơi này…
Lại nhìn Tư Ngang, tuy hắn có được thân thể thần, nhưng thực lực của hắn yếu nhất, mà có yếu hơn nữa, chỉ cần thân thể cường hãn và lực miễn dịch với Thần lực là hắn có thể có nhiều hơn bọn họ một lớp bảo hộ.
“Chắc là bởi vì ta.” Tư Ngang nói, nhìn đám thần cốt dưới đất, ánh mắt lộ ra vài phần cân nhắc.
Nghe hắn nói vậy, mọi người nháy mắt nghĩ đến Tư Ngang trời sinh sở hữu thân thể của thần. Nếu đám xương vàng này là thần cốt, vậy chính là hướng về phía Tư Ngang mà tới, lúc trước bọn họ không gặp được là bởi vì bọn họ tạm thời chỉ có thân thể tiên nhân mà thôi.
Tư Hàn đả tọa bổ sung Tiên Linh lực trong cơ thể xong, cũng đi xem xét thần cốt này, đột nhiên nói: “Tư Lăng, hạt Bồ Đề.”
Tư Lăng nghe vậy, trở tay lấy ra một hạt Bồ Đề vàng từ không gian trữ vật ra.
Hạt Bồ Đề nhẹ nhàng tỏa ra ánh vàng nhu hòa trong bóng đêm, giống như có thể khu trừ vạn tà. Ngay cả Thần lực không chỗ nào không có ở trong không gian này cũng vô thức tránh khỏi nó, tựa như không muốn xúc phạm tới nó.
Hạt Bồ Đề này là do Phật tu Tây phương đích thân trồng, tắm rửa Phật quang mà sinh, là thứ tinh thuần nhất nhân gian, vạn tà bất xâm. Năm đó Tư Lăng trả hạt Bồ Đề ngàn mắt cho Phật giới Tây phương, có được tình hữu nghị của Phật giới Tây phương, chúng Phật tu cũng không ngần ngại đưa cho bà vài loại Phật khí có thể trừ tà, mà hạt Bồ Đề này chính là một trong số đó.
Tư Hàn nhận lấy hạt Bồ Đề, đặt lên thần cốt màu đen kia.
Chỉ trong nháy mắt, màu đen trên thần cốt từ từ rút đi, cuối cùng lộ ra màu sắc vốn có của thần cốt, đáng tiếc màu vàng kia đã ảm đạm vô cùng, rõ ràng chỉ còn dư lại bản chất thần cốt, còn thần tính bám vào nó đã mất đi.
“Thần cốt này đã bị tà khí ăn mòn, mọi người cẩn thận một chút.” Tư Hàn nhắc nhở, thuận tay giao hạt Bồ Đề kia cho Tư Ngang.
Tư Ngang liếc ông một cái, nói: “Cảm ơn phụ thân.” Sau đó thu lại.
Tư Lăng thấy Tư Hàn đưa hạt Bồ Đề cho nhi tử cũng không có ý kiến gì.
Sau đấy lại gặp phải vài lần thần cốt công kích, lúc này Tư Ngang cũng không bẻ gãy chúng nó nữa mà trực tiếp bắt lấy, dùng hạt Bồ Đề tinh lọc.
Thần cốt đã tinh lọc chồng chất trên mặt đất, cứ như một tòa núi cốt nhỏ.
“Đây là xương con gì thế?” Trọng Thiên và Tư Lăng ngồi xổm nơi đó xem xét.
Trì Am trong bình Bát Bảo Càn Khôn cũng vừa thưởng thức Tiên Linh dịch trong tay vừa thả thần thức xem xét tình hình bên ngoài, Tư Ngang không ngăn cản nàng dùng thần thức quan sát.
Sau đấy, Trì Am chỉ thấy Tư Lăng và Trọng Thiên bắt đầu sắn tay áo khâu xương cốt, cuối cùng hợp ra bốn bộ xương động vật khô kỳ kỳ quái quái.
Trì Am câm nín không thôi, mẹ chồng nhà nàng đúng là hoạt bát.
“Là hoang thú viễn cổ.” Ma Đế nói, ông ấy là người kiến thức rộng rãi nhất trong số người ở đây, rất nhiều bí mật không ai biết, chỉ cần hỏi ông ấy là chắc chắn có kết quả.
“Hoang thú viễn cổ?” Tư Lăng gật gù: “Có phải liên quan đến tiên chiến không?”
“Có lẽ.” Ma Đế nhìn mấy khung xương kia, chợt vươn tay bắn ra.
Đám xương cốt không chút sinh mệnh lực nháy mắt sống lại, rung lên lách cách, tựa như vong linh của bốn con động vật nào đó, trên xương cốt màu vàng tỏa ra ánh sáng dìu dịu, không đáng sợ chút nào.
Tư Ngang nghĩ nghĩ, bức đầu ngón tay ra bốn giọt máu tươi, bắn tới.
Bốn bộ xương khô kia có được thần huyết, hồng quang nháy mắt sáng ngời, sau đó huyết nhục tái sinh, bao trùm kim cốt. Mới trong chốc lát đã biến thành hoang thú có máu có thịt, thậm chí có một con trong số đó rất giống thần thú Bạch Hổ. Chỉ là mắt nó màu đỏ như máu, không thần thánh như thần thú.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người có hơi kinh ngạc, lại ý thức được sự đáng sợ của thần huyết.
“Không phải chúng nó sống lại, chỉ là hơn một tầng máu thịt thôi, tương đối có lợi cho chiến đấu.” Tư Ngang nói.
Sau đó, khi lại gặp được tập kích từ bóng đêm, không cần bọn họ ra tay, mấy con hoang thú kia đã nhào lên, tiếp trọn thần cốt không rơi cái nào.
Số thần cốt sau khi tinh lọc đều bị Tư Lăng thu hồi, Tư Ngang cũng không lấy máu làm chúng nó sống lại nữa.
Không biết đi bao lâu, Thần lực xung quanh ngày càng nồng đậm, cho dù là Trọng Thiên hay Tư Lăng đều không thể đi thêm bước nào nữa.
Bọn họ đành phải tiến vào không gian của Tư Hàn.
Mãi đến cuối cùng, ngay cả Ma Đế và Tư Hàn cũng không thể chống lại Thần lực để đi tới, Tư Ngang nói với bọn họ: “Mọi người ở lại đi, tiếp theo tự con đi là được.”
Tuy Ma Đế và Tư Hàn không nói gì, nhưng vẻ quan tâm trong mắt bọn họ đã nói rõ tất cả.
Tư Ngang tiếp tục nói: “Kế tiếp là hành trình của chính con, mọi người không cần đi theo giúp con nữa, con sẽ bình an trở về! Phụ thân, ngoại tổ phụ, hai người bảo trọng!”
Tư Hàn nhìn hắn một lúc lâu, vươn tay vỗ bờ vai của hắn nói: “Chúng ta chờ con trở về.”
Ma Đế không nói gì, cũng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tư Ngang nhìn bọn họ một thoáng, sau đấy xoay người rời đi, bốn con hoang thú kia đi theo hắn, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.