Mục lục
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gọi người ngoài nghề chỉ nhìn bề nổi, người trong nghề mới xem tài năng nên với cách nhìn nhận của Linh Đồ Sư cấp Thiên, bà ta có thể phát hiện ra được toà nhà nhìn có vẻ tĩnh mịch này, nhưng trong ngoài đều có trận pháp tổ hợp bằng vu thuật, nên người đến đều bị chủ nhân căn nhà khống chế nhất cử nhất động, chỉ cần không cẩn thận đi sai một bước thôi hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Thủy Nguyệt Hoa thầm sợ hãi, nếu chủ nhân căn nhà này là Đại Vu tên Tư Ngang kia, vậy vu thuật của hắn rốt cuộc lợi hại đến thế nào? Ngoại trừ Thiên Vu ra, lẽ nào Đại Vu của Thần Điện Vu tộc đều tài giỏi đến thế?

Nghĩ tới đó, cảm xúc trong lòng Thủy Nguyệt Hoa có chút phức tạp.

Đợi đến khi nhìn thấy bóng dáng Trì Am lười biếng ngồi dưới mái hiên, trên gối nàng còn phủ một tấm thảm rực rỡ, tâm trạng của Thủy Nguyệt Hoa càng thêm rối rắm.

Thủy Nguyệt Hoa hành lễ với nàng, lo lắng hỏi thăm: “Thập Tam tiểu thư, sức khoẻ của người đã khá hơn chút nào chưa?”

Trì Am ậm ừ, hờ hững nói: “Cũng tính là khá đi, ta không chết được.”

Thủy Nguyệt Hoa chăm chú nhìn nàng. Mấy ngày nay bà ta nghĩ rất nhiều, sau khi biết được sức khoẻ Trì Am thực sự yếu bệnh, bà ta không thể tránh được nhận định nàng cố ý khiến bản thân mình khổ sở như thế để dễ thâm nhập vào thành Thiên Hòa của Vu tộc. Vị lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh của Tông gia này có thể vứt bỏ tất cả để đến Vu tộc, có thể thấy mục đích không hề đơn giản.

Tuy rằng Thủy Nguyệt Hoa muốn biết mục đích của Trì Am nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tuỳ tùng của Tông gia nên bà ta không dám nhiều lời dò hỏi, chỉ biết nín nhịn trong lòng.

Còn mối quan hệ giữa Trì Am và vị Đại Vu Thần Điện Vu tộc là gì, Thủy Nguyệt Hoa là người từng trải cũng không để ý tới. Có đôi khi hy sinh cũng cần thiết, nếu lệnh chủ Bạch Hổ thực sự có ý đồ với Vu tộc, có khi vị Đại Vu Thần Điện này cũng chỉ là một trong những quân cờ để nàng lợi dụng mà thôi. Cho dù thực sự có tình cảm cũng sẽ không có kết quả nên chẳng cần quan tâm làm gì.

“Thập Tam tiểu thư định bao giờ sẽ trở lại Nhân tộc?” Thủy Nguyệt Hoa hỏi.

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc.” Trì Am tỏ vẻ cao thâm khó dò, nàng âm thầm quan sát Thủy Nguyệt Hoa một lúc, phát hiện ta bà thực sự cho rằng nàng tới Vu tộc có mục đích quan trọng, trong lòng chợt thấy cạn lời.

Nói thực lòng, đứng từ góc độ của Thủy Nguyệt Hoa mà nghĩ, hoàn cảnh mà nàng đang gặp phải quả thực khiến cho người ta có nhận định sai lầm, không thể trách Thủy Nguyệt Hoa hiểu lầm được. Lúc không có ký ức, chính bản thân nàng cũng không nhịn được mà nghi ngờ rằng có phải mình cố ý khiến mình thành ra như thế sau đó chạy tới địa bàn Vu tộc để đánh chiếm Thiên Vu của Vu tộc không.

Nếu như Vu tộc đánh mất Thiên Vu của mình, nhất định sẽ chịu trọng thương, tiếp đó khi Quỷ tộc kéo quân xâm nhập, hoàn cảnh Vu tộc sẽ lâm vào cảnh cực kỳ khó khăn.

Trì Am biết tình cảm của mình đối với Tư Ngang, không hề cảm thấy tình cảm dành cho Tư Ngang là lợi dụng nên mới thản nhiên như thế.

“Thủy Nguyệt Hoa, ta có chuyện này muốn giao cho bà làm.” Trì Am nói.

Thủy Nguyệt Hoa vội vàng bày ra biểu cảm cung kính lắng nghe, đây chính là vẻ cung kính của tuỳ tùng đối với Tông gia, nó như bản năng khắc vào xương cốt, chỉ cần Tông gia có sai bảo, bọn họ đều sẽ phục tùng theo.



Tới tận khi Thủy Nguyệt Hoa rời đi rồi, Tư Ngang mới tới quỳ trước mặt nàng, vươn tay vén những lọn tóc xõa xuống của nàng ra sau tai, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt.

Trì Am cười tươi rói nhìn hắn, hỏi: “Huynh nghe thấy những lời vừa nãy rồi à?”

Tư Ngang ừ một tiếng.

“Huynh nghĩ thế nào?”

Khóe môi Tư Ngang hơi cong lên, ý cười thoắt ẩn thoắt hiện: “Nàng cũng cảm thấy đây là âm mưu mà trước khi mình mất đi ký ức đã vạch ra à?”

Trong lòng Trì Am hơi động, chân thành nhìn hắn trả lời: “Tất nhiên ta không hy vọng là như thế, nhưng kể từ khi hiểu rõ mối quan hệ đồng minh giữa Nhân tộc và Vu tộc, ta có đôi chút nghi ngờ… Haiz! Ta không nghi ngờ mà là Thủy Nguyệt Hoa nghĩ như thế khiến ta cũng không nhịn được cảm thấy nghi ngờ.”

Phát hiện biểu cảm của hắn không đúng, Trì Am sáng suốt gắp lửa bỏ tay người, đổ hết mọi việc cho Thủy Nguyệt Hoa.

Lúc này biểu cảm của Tư Ngang mới có chút nguôi giận, ý tứ sâu xa nhìn nàng: “Cho dù đây là âm mưu đi chăng nữa, nhưng nàng đã chạy tới đây rồi, còn cho rằng nàng có thể trốn thoát nữa sao? Không có ai có thể trốn thoát khỏi bàn tay Thiên Vu cả. Ở những nơi có các vì sao chính là dưới mắt của Thiên Vu, nàng phải nhớ lấy.”

Trì Am: “… Ta nhớ rồi.”

Nàng nhớ rõ lắm, tuyệt đối không dám chạy đâu, nếu không người đàn ông này tuyệt đối sẽ để nàng chết luôn trên giường mất.

Cho nên, hy vọng đây thực sự không phải là âm mưu mà nàng tự làm ra trước khi mất trí nhớ. Còn nữa, cũng không ai ngốc đến mức tự dùng linh đồ phong ấn cấp Thần tự làm mình mất ký ức đâu nhỉ? Làm thế đến chính bản thân mình còn không rõ mình muốn làm gì thì còn vẽ được cái âm mưu gì nữa?

Tư Ngang nhìn nàng ngoan ngoãn như thế, ngược lại cảm thấy tiếc nuối, cười nói: “Ta lại mong nàng không nghe lời như thế.”

Da đầu Trì Am tê rần, cuống quýt kéo tay hắn, chỉ còn thiếu nước thề thốt bản thân mình rất ngoan ngoãn nghe lời.

Bản năng mách bảo cho nàng, rằng nếu nàng dám chạy trốn, người đàn ông này tuyệt đối sẽ làm ra việc khiến nàng phải khắc cốt ghi tâm.

“Có điều… cũng không thể loại trừ khả năng này được.” Tư Ngang ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng vào lòng, hai người ngồi trước hiên nhìn ngắm hoa Tương Tư trong sắc chiều hôm, nói tiếp: “Nhân tộc trước giờ vẫn dòm ngó sức mạnh Cánh cổng Thần Tuyển của Vu tộc, tò mò muốn biết Thiên Vu mỗi đời được chọn ra thế nào, vậy nên có hành động ra như thế cũng có thể hiểu được nguyên do. Am Am, ta hy vọng tương lai khi nàng phải đối mặt với áp lực của Tông gia Nhân tộc thì vẫn có thể chọn ta, được không?”

“Được, được chứ!” Trì Am dứt khoát đồng ý, nịnh nọt hôn lên khuôn mặt hắn.

Dù sao có khi cả đời này của nàng cũng sẽ không nhớ ra được, lúc đồng ý chuyện này với hắn, nàng hoàn toàn không cảm thấy gánh nặng tâm lý nào hết.

Ngày hôm sau, Thủy Nguyệt Hoa rời khỏi thành Thiên Hòa.

Lúc Tư Ngang đưa Trì Am đi tiễn, đối mặt với biểu cảm “Ta hiểu hết mà” của Thủy Nguyệt Hoa, nàng không khỏi cảm thấy chột dạ.

Nhưng nàng cũng chẳng thể nói gì, tránh cho nam vu bên cạnh nàng không vui, sau đấy lại vin vào cớ chữa trị cho nàng mà giày vò nàng trên giường.

Tư Ngang đề ra kế hoạch trị liệu nhằm loại bỏ hoàn toàn linh độc trên cơ thể nàng, Trì Am nghe thấy kế hoạch ấy mà nổi cả da gà, nhưng cho dù như thế nào, cuối cùng cũng vẫn phải loại bỏ linh độc, chẳng còn cách nào khác, nàng cũng chỉ đành căng da đầu nghe theo.

Những ngày tiếp theo, hai người vin vào cớ chữa bệnh mà sống những ngày không biết xấu hổ.

Trì Am vẫn ở lại thành Thiên Hòa, chân không bước ra khỏi cửa.

Thành Thiên Hòa là thánh địa của Vu tộc, những người dân sống ở đây, ngoại trừ Đại Vu của Thần Điện ta thì cũng chỉ có những Vu tộc cung phụng Thần Điện và những nhân vật canh giữa các bộ lạc ở lại, còn Nhân tộc không có quyền lưu lại. Vì thế Tư Ngang có thể để nàng ở lại đây, không có Vu tộc nào tới đuổi nàng cũng có thể thấy quyền lực của Thiên Vu Tư Ngang lớn đến thế nào.

Ở Vu tộc, Thiên Vu hiển nhiên là vị Thần giữa nhân gian của bọn họ.

Sau khi kết thúc lễ tế, thành Thiên Hòa khôi phục lại vẻ yên tĩnh lặng lẽ như trước, cứ cách vài ngày, Tư Ngang lại quay về Thần Điện một chuyến, thời gian khác hắn đều ở lại trong căn nhà với Trì Am.

“Huynh là Thiên Vu, không ở lại Thần Điện có ảnh hưởng gì không?” Trì Am hỏi Tư Ngang.

“Không sao, Man sẽ ứng phó tất cả.” Tư Ngang nói một cách cực kỳ vô trách nhiệm.

Trì Am không khỏi cảm thấy thông cảm sâu sắc cho vị Đại Vu Thần Điện tên Man kia, nhưng qua đó nàng có thể nhận thấy được vẻ thần bí của Thiên Vu. Ngoại trừ rất ít Đại Vu của Thần Điện, những Vu tộc khác đều chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Thiên Vu, sức mạnh của các vì sao sẽ phủ lên người hắn một màng sa mơ hồ, cho dù có gắng dò xét thế nào cũng không thể nhìn rõ.

Đây cũng là một loại năng lực của Thiên Vu.

Sau khi Trì Am biết được điều này mới hiểu rõ vì sao Tư Ngang có thể hiên ngang mặc áo choàng Vu Thần đi lại khắp nơi bên ngoài như thế, hắn chưa từng lo lắng bị người khác phát hiện. Mà hắn cũng chưa từng bỏ mũ vành đang đội kia cũng chẳng phải vì hắn kính trọng nghề nghiệp Đại Vu bao nhiêu, mà rõ ràng là đang che đi mái tóc trên đầu hắn.

Chỉ có Thiên Vu mới có mái tóc bạc trắng như tuyết.

Rõ ràng hắn đã giả dạng Đại Vu của Thần Điện mà chẳng hề có ai phát hiện. Nếu như không phải hắn giúp Trì Am trị liệu linh độc, có lẽ nàng cũng sẽ chỉ coi hắn là một Đại Vu trong Thần Điện mà thôi.

Trì Am ở cùng Tư Ngang lâu rồi, rốt cuộc cũng phát hiện được tuổi tác của Đại Vu đại nhân này

“Thì ra huynh đã già như thế rồi.” Trì Am e dè nói.

Gân xanh trên trán Tư Ngang hiện rõ: “Ta mới chỉ có hai trăm tuổi, già đến độ nào đâu?”

Trì Am đắn đo nhìn khuôn mặt trẻ trung của hắn, chẳng phải khuôn mặt này mới chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi thôi sao? Thì ra hai trăm tuổi mà trong mắt người đời lại trẻ trung như thế. Trì Am cảm thấy như mình thiếu rất nhiều hiểu biết thường thức, sau rồi lại không khống chế được nghĩ tới bản thân mình, nàng thử hỏi: “Vậy ta bao nhiêu tuổi rồi?”

Tư Ngang cười trêu một tiếng, lại dùng giọng điệu xấu xa nói: “Một trăm ba mươi năm trước ta đã nghe nói việc thay đổi lệnh chủ của Bạch Hổ Lệnh rồi, lúc đó nghe nói lệnh chủ Bạch Hổ đời thứ một trăm hai mươi bảy lên ngôi.”

Trì Am: “…”

Thế là, nàng đã làm lệnh chủ Bạch Hổ được hơn một trăm năm rồi sao? Rồi hơn một trăm năm trước, chắc hẳn nàng đã phấn đấu rất lâu mới được lên làm lệnh chủ Bạch Hổ nhỉ.

Vậy bây giờ nàng bao nhiêu tuổi rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK