Trì Am như bé ngoan ngồi ở đó, chờ nam nhân đút cho ăn.
Dáng vẻ này của nàng lại khiến cho lòng nghi ngờ của nam nhân nào đó lại mạnh hơn, vừa đút cho nàng ăn vừa nghi ngờ hỏi: “Sao hôm nay nàng ngoan vậy? Có phải có chủ ý xấu gì đúng không? Kiểu như ban đầu thì lá mặt lá trái, sau khi có được sự tin tưởng của ta lại thừa cơ lén lút chạy mất, chạy đến chân trời góc bể, làm ta không tìm thấy. Hay là…”
“Đừng tự tiện thêm kịch bản cho ta nữa, cảm ơn!” Trì Am ngắt lời hắn, bình tĩnh nõi: “Không phải chàng thích động thủ động cước sao? Nếu ta phản đối, chàng sẽ lại lăn qua lộn lại với ta, còn không bằng tất cả đều nghe theo chàng.”
Lời này làm cho nam nhân mở cờ trong bụng, vừa đút nàng ăn vừa cười nói: “Như thế là đúng rồi, nàng nên nghe lời ta.” Nói xong, hắn hôn tới hôn lui trên mặt của nàng, dáng vẻ trìu mến.
Trì Am nhìn thấy nét mặt của hắn, có hơi tức ngực, nam nhân này như vậy là xem nàng như con gái mà nuôi rồi sao?
Nhưng chờ đến lúc buổi tối đi ngủ, bị nam nhân này đè xuống giường giày vò vào chỗ chết, Trì Am muốn đạp cho hắn một đạp, như thế này mà là nuôi con gái sao? Nam nhân kia sẽ muốn làm con gái của mình chắc? Cho nên, quả thực là không thể hiểu được mạch não của hắn.
Bị hắn giày vò đến nửa đêm, lúc Trì Am buồn ngủ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở miệng nói: “Đúng rồi, lúc Trì Tinh chạy trốn, sức mạnh trên người nàng ta rất kỳ quái, sau này chàng nhất định phải cẩn thận.”
Nam nhân hừ lạnh cười một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình.”
Thấy bộ dạng kinh miệt của hắn, Trì Am không khỏi có chút đồng tình với Trì Tinh.
Nếu Trì Tinh thật sự là người làm nhiệm vụ thì nàng đoán nhiệm vụ của nàng ta ở thế giới này chính là diệt trừ thiên ma, ngăn đại nạn của Đại lục Vũ Thiên lại, nhưng thiên ma là thứ dễ giết như vậy sao?
Nếu như là thiên ma bản địa, với bản lĩnh của Trì Tinh thì quả thật nàng ta rất dễ dàng diệt trừ, nhưng nam nhân này bối cảnh hùng hậu (mặc dù là bối cảnh gì hiện tại còn chưa biết), cho dù lưu lạc tới tình cảnh nào vẫn mạnh đến nỗi ngay cả quy tắc của thế giới cũng không có cách bắt hắn, nhiệm vụ của Trì Tinh hoàn toàn là không có khả năng hoàn thành.
Đặc biệt là hiện tại Thiên Ma Nhãn có thể giết chết thiên ma đã bị nàng lấy đi, Trì Tinh muốn giết thiên ma thì khó càng thêm khó.
Ở thế giới này thiên ma là vô địch, ngoại trừ Thiên Ma Nhãn thì không có thứ gì có thể làm hắn bị thương, đây cũng là kết luận Trì Am rút ra được trong khoảng thời gian này. Thiên ma quá mạnh, cho nên vào đời trước của Trì Tinh, nam nhân này mới có thể mang đến đả kích có tính chất hủy diệt cho Đại lục Vũ Thiên.
…
Ngày thứ hai, sau khi trời quang, bọn họ tiếp tục xuôi nam.
Thành Mặc Ninh cách thành Lâm Xuyên cũng không xa, trên đường đi đến thành Mặc Ninh sẽ đi qua thành Lâm Xuyên.
Lúc đến thành Lâm Xuyên, quân Hắc Giáp của thành Thiên Ma đi thẳng về phía phủ thành chủ thành Lâm Xuyên.
Thành Lâm Xuyên là đại bản doanh của Trì gia, lúc biết quân Hắc Giáp của thành Thiên Ma đến, tất cả mọi người trong Trì gia đều giật mình, đặc biệt là thành chủ thành Lâm Xuyên hiện nay Trì Giang, còn có cả Trì phu nhân nữa.
Vào lúc Trì Giang bảo người đi nghênh đón đội quân Hắc Giáp, Trì phu nhân chạy tới tìm trượng phu.
“Lão gia, bây giờ Tinh Nhi bị truy nã khắp đại lục, đều là do tiện nhân kia hại, nếu không phải do nàng ta đã nói gì đó với thành chủ thành Thiên Ma thì sao Tinh Nhi lại trở thành tội phạm chứ? Nhất định phải giết nàng ta báo thù cho Tinh Nhi…”
“Im ngay! Bà muốn hại chết Trì gia à?” Sắc mặt Trì Giang tái xanh, nắm lấy tay Trì phu nhân dùng sức đến nỗi như sắp bẻ gãy cổ tay bà ta, ông ta sầm mặt lại, giọng căm hận nói: “Nếu không phải do trước đây các người cương quyết muốn đưa Trì Am qua đó thì bây giờ thành chủ phu nhân thành Thiên Ma đáng lẽ là Tinh Nhi rồi, người thành chủ thành Thiên Ma sẽ che chở cũng là Tinh Nhi. Cho nên bây giờ Tinh Nhi trở nên như vậy, là do các người hại hết!”
Trì phu nhân ngồi sụp xuống đất, kinh ngạc nhìn ông ta, lắc đầu nói: “Không không không, thành chủ thành Thiên Ma là một ma đầu, sao có thể xứng với Tinh Nhi của chúng ta được, Tinh Nhi sẽ không gả cho ma đầu kia…”
Trì Giang chẳng muốn tiếp tục nghe bà ta nhiều lời nữa, bảo người áp tải bà ta vào trong phòng rồi canh chừng, sau đó vội vàng chỉnh lý áo mũ, dẫn theo đám đệ tử gia tộc ra ngoài nghênh đón.
Khi ra ngoài nghênh đón thì nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi trên lưng thú kỳ lân màu tím.
Nam nhân thân hình cao lớn, khuôn mặt hết sức tuấn tú, đôi mắt đỏ trong suốt sáng ngời, cũng không phải đôi mắt màu đỏ đục ngầu trong truyền thuyết, trông cũng không giống ác quỷ. Mà trong ngực hắn ôm một cô nương dung mạo diễm lệ, nụ cười trên khuôn mặt cô nương kia ấm áp rực rỡ, đôi mắt cong lên vì cười, xinh đẹp lạ thường.
Người của Trì gia ra đón đều có hơi sững sờ, cho dù là thành chủ thành Thiên Ma hay là Trì Am ngồi trong ngực đối phương như chuyện đương nhiên kia, đều khiến bọn họ không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.
Trì Am nở một nụ cười nhìn bọn họ, nói: “Bá phụ, các vị trưởng bối, đã lâu không gặp, mọi người đều khỏe cả chứ?”