Mục lục
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Am tỉnh lại trong sự đung đưa có quy luật, bên tai là tiếng pháo trúc nổ lộp bà lộp bộp.

Toàn thân mềm nhũn, đầu đau đớn từng cơn, Trì Am vươn tay sờ ra sau ót, phát hiện chỗ đó gồ lên một cục, chắc là bị thứ gì đó tấn công, đau nhói từng cơn, khiến tinh thần cô có hơi không tập trung.

Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, khi nhìn thấy trên mình mặc một bộ đồ cưới màu đỏ rực kiểu thời dân quốc, Trì Am nhận ra hình như mình lại vào thế giới mới phải đối mặt với cục diện gả cho người khác.

Nhưng trong Đại lục Vũ Thiên, đến cả gả thay cô cũng không phải, bây giờ không biết là tình hình gì.

Tiếng pháo trúc và tiếng chiêng trống vang lên, hỗn loạn với nhau, ồn tới mức đầu cô đau như muốn nứt ra, có cảm giác buồn nôn muốn ói ra ngoài.

Chắc là do chỗ bị thương đằng sau đầu, cũng không biết người đưa nguyên chủ lên kiệu hoa có phải dùng thủ đoạn ác liệt gì không, từ đó có thể đoán được rằng, mối hôn sự này chắc hẳn là không đơn giản.

Trì Am che miệng nôn khan một tiếng, nhưng chẳng nôn ra được gì cả.

Cô nhìn tay của mình, ngón tay này gầy gộc, giữa bụng ngón tay có vết chai thô cứng, là một đôi tay đã quen lao động, không hề đẹp đẽ, có thể tưởng tượng được trước đây nguyên chủ sống cuộc sống như thế nào, có lẽ không được tốt lắm, nếu không thì lúc này cũng không trực tiếp bị đánh ngất đưa lên kiệu hoa.

Nhưng vải đồ cưới trên mình lại vô cùng mềm mại nhẵn nhụi, hoa văn thêu bên trên vô cùng tinh tế, không giống như đồ mà người nhà nghèo có thể mặc.

Cho nên bây giờ, cô đang là một nữ tử nhà nghèo bị ép gả tới nhà người giàu có sao? Hay là nữ tử nhà nghèo bị lão già bảy tám mươi tuổi cưỡng ép nạp làm tiểu thiếp phòng thứ N?

Nhưng bộ đồ cưới này là màu đỏ rực mà chính thê mặc, sự náo nhiệt bên ngoài chứng minh đây không phải là lễ nghĩa nạp thiếp.

Theo như tình tiết, có thể kết hôn mà không quan tâm tới lễ giáo thế tục và thân phận, nếu như không phải chân ái thì chính là có nguyên nhân nào đó không thể thể người khác biết, thường là kiểu xung hỉ.

Tuy rằng cơ thể Trì Am rất khó chịu, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.

Kiệu hoa lắc la lắc lư, kèm theo đó là tiếng pháo trúc cồng chiêng cả đoạn đường, qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dừng lại.

Khi tiếng pháo trúc và tiếng chiêng trống cùng dừng lại, cuối cùng cả thế giới cũng thanh tịnh, cơn đau đầu của Trì Am giảm đi một chút, nhưng còn chưa kịp thở phào đã thấy rèm kiệu bị một bàn tay mập mạp xốc lên, một nữ nhân béo mập trang điểm vô cùng diễm tục vươn người vào, thấy cô đã mở mắt rồi, ít nhiều gì cũng có hơi kinh ngạc.

Khuôn mặt sưng vù của hỉ nương nở nụ cười giả lả, nói rằng: “Tân nương tử, đã tới nhà họ Tư, ngươi nên xuống kiệu rồi đấy.”

Hỉ nương đội lại khăn trùm đầu màu đỏ có thêu hoa văn phú quý lên trên đầu nàng, vươn tay ra đỡ nàng xuống.

Sức lực của hỉ nương rất lớn, lúc này cả người Trì Am mềm nhũn, chẳng có sức lực mà đi, đều do hỉ nương đỡ mới không đến mức trượt xuống đất, từ đó có thể đoán được rằng, người đưa nàng lên kiệu hoa không những đánh nàng mà còn bỏ thuốc nàng, để phòng trừ nàng chạy trốn.

Tân nương tử đội khăn trùm đầu màu đỏ bị hỉ nương và một nha hoàn mặc đồ màu hồng đỡ xuống kiệu, đám người vây xem ở cửa nhà họ Tư lại không cảm thấy có gì bất ổn, cho dù nhìn thấy nương tử mềm nhũn bị đỡ vào trong cửa lớn nhà họ Tư, cũng chỉ lắc đầu thở dài.

Trì Am cảm thấy trong tay bị nhét một dây lụa đỏ, đầu kia của dải lụa đỏ bị một người nào đó kéo lấy.

Nàng không rõ tình hình bây giờ, cho dù muốn biết rõ thì lúc này cơ thể cũng mềm nhũn, hoàn toàn không điều khiển được người, chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi, nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng chúc mừng, từ đó tìm một số tin tức có tác dụng.

Đáng tiếc, xung quanh trừ tiếng chúc mừng ra thì không còn tiếng gì khác, Trì Am nhanh chóng hiểu ra rằng, dường như bọn họ đang kiêng dè điều gì đó.

Lẽ nào ở đây có người khiến cho những người chứng kiến nghi lễ ở đây phải kiêng dè sao?

Khi nghĩ như vậy, nàng vô thức tìm kiếm hơi thở khác với mọi người ở xung quanh, rất nhanh đã phát hiện ra một người có hơi thở vô cùng mãnh liệt đáng sợ cách đó không xa, cho dù nàng không nhìn thấy, nhưng cảm giác tồn tại đó vô cùng mãnh liệt.

Trong cảm giác của Trì Am, hơi thở đó chính là nam nhân đang kéo lấy lụa đỏ lúc này, lẽ nào người mà nàng phải gả bây giờ chính là hắn ta sao?

Nam nhân kéo lấy một đầu lụa đỏ mặc quân trang, khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc ngắn rắn rỏi, đứng ở đó, tự có sự mạnh mẽ của quân nhân, khiến những người xem nghi lễ cho dù cảm thấy hôn lễ này đúng thật là trò đùa thì cũng không dám nói gì.

Nam nhân mặt vô cảm nhìn tân nương được hỉ nương và nha hoàn đỡ, tuy rằng khăn trùm đầu che mặt, nhưng với cảnh giác của hắn, sao lại không nhìn ra được sự bất thường của nương tử cơ chứ, trong lòng có chút không vui, không biết nghĩ tới gì đó, rất nhanh lại đè lại.

“Hiên Nhi, mau đón nó nào đi.” Một nữ nhân ăn diện phú quý thúc giục.

Thế là nam nhân cầm lụa đỏ sải bước đi vào cửa trước ánh mắt của đám người xem.

Nam nhân đi quá nhanh, có mấy lần lụa đỏ tuột khỏi tay Trì Am, hỉ nương và nha hoàn không thể không gọi người kia lại: “Thiếu soái...”

Nam nhân quay người lại, lạnh lùng nhìn sang, hàng lông mày dài đẹp đẽ nhướng lên, khiến cho mặt hắn dù có lạnh lùng nhưng vẫn đẹp tới mức khiến người khác không nỡ chuyển tầm mắt.

Nam nhân cũng phát hiện ra bước chân của mình quá nhanh, với tình hình bây giờ của nương tử thì chẳng theo kịp, thế là hắn bèn đi chậm lại.

Nhưng khi bước qua ngưỡng cửa, ngưỡng cửa cao cao suýt chút nữa khiến hỉ nương và nha hoàn vấp ngã, liên lụy tới cả tân nương mềm nhũn không có sức. Thấy ba nữ nhân sắp ngã sõng soài, nam nhân mặc quân trang bước nhanh lên trước, bế tân nương sắp ngã lên, không quan tâm tới tầm mắt xung quanh, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Hỉ nương và các nha hoàn đều kinh ngạc, không chỉ là bọn họ, đại thái thái và lão gia nhà họ Tư đi theo đằng sau cũng kinh ngạc.

“Hiên Nhi, Hiên Nhi...” Tư đại thái thái Trần Thị hơi nôn nóng kêu lên, gấp tới mức khuôn mặt béo tròn kia đều chảy mồ hôi.

Đáng tiếc là nam nhân mặc quân trang chẳng hề bận tâm, vẫn làm theo ý mình mà bế người đi.

Khi Trì Am bị người khác bế lên, rất nhanh đã biết người bế nàng là một nam nhân, quân trang trên người hắn vừa lạnh vừa cứng rắn, cơ bắp dưới quân trang cũng rắn chắc có lực, cứng nhăng nhắc, hơn nữa còn cho nàng cảm giác vừa quen thuộc vừa kỳ quặc.

Trong lòng nàng hơi căng thẳng.

Sự quen thuộc này, trừ Tư Ngang ra nàng chưa từng cảm nhận được trên người nam nhân khác.

Vào lúc này, nàng không nhịn được mà mím bờ môi lại, khẽ mỉm cười.

Lẽ nào tới thế giới mới, nàng phải gả cho Tư Ngang à? Giống như ở Đại lục Vũ Thiên? Làm thế cũng tốt.

Hầu hết tầm mắt của nàng đã bị khăn trùm đầu che lại nhưng vẫn có thể nhìn ra được kiểu dáng quân trang trên người nam nhân của nàng, liền hiểu rằng thế giới này hẳn là kiểu thời kì đầu dân quốc.

Sau khi tới hỉ đường, cuối cùng nam nhân cũng đặt nương tử trong lòng xuống, sau đó ấn lấy súng ở eo, lạnh mặt đứng ở đó, không quan tâm tới những ánh mắt khác thường của người xung quanh.

Hỉ nương và nha hoàn cẩn thận dè dặt đi tới đỡ tân nương, lặng lẽ liếc nam nhân bên cạnh.

Tư đại thái thái Trần Thị và Tư lão gia cuối cùng cũng vào, đúng lúc nhìn thấy con trai mình đặt tân nương xuống, trên mặt hai người đều có chút kì lạ, nhưng xung quanh còn có các tộc nhân khác của Tư Thị, không tiện nói gì vào lúc này.

Người trong hỉ đường rất nhiều, ngồi ở vị trí cao nhất là một lão thái thái tóc hoa râm, ăn diện vô cùng quý phái.

Đôi mắt lão thái thái đã mù rồi, đôi mắt trắng toát, không nhìn thấy mọi chuyện trong lễ đường, bà vừa nôn nóng hỏi: “Đã đón tân nương vào chưa? Sao không có tiếng gì vậy?”

Một thiếu phụ có khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh khẽ nói: “Tới rồi tới rồi, Hiên thiếu soái của chúng ta đưa nàng ta tới rồi.”

Cuối cùng lão thái thái cũng thở phào, dường như nếp nhăn cũng dịu đi nhiều, vội vàng nói: “Vậy thì mau bái đường đi, rồi mang nó về phòng, sắp tới đêm rồi, lỡ giờ lành là không được đâu.”

Nghe thấy lời lão thái thái nói, người xung quanh vội vàng hành động, người chủ trì ở bên cạnh cũng cất lời.

Trên đầu Trì Am còn trùm khăn trùm đầu, không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể mơ màng để hỉ nương và nha hoàn đỡ lấy hoàn thành nghi thức bái đường, nàng tưởng mình thành thân với Tư Ngang của thế giới này, cho nên không hề nhìn thấy nam nhân mặc quân trang kia đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn tất cả, bái đường cùng với nàng, thực ra là một bài vị.

Cuối cùng, sau khi người chủ trì nói hoàn thành nghi lễ, giữa trời sáng đột nhiên vang lên một tiếng sấm.

Tất cả mọi người trong phòng đều bị dọa giật nảy mình, trừ lão thái thái kích động ra, đa số mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, chỉ có nam nhân mặc quân trang kia nhìn bầu trời ngả về chiều bên ngoài, trên mặt lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ.

Trì Am nghe thấy tiếng sấm này, tự dưng run lên, dường như đầu óc đang choáng váng cũng tỉnh táo thêm một chút.

Nhưng rất nhanh, chỗ sưng đằng sau ót lại đau nhói lên, khiến nàng rơi vào trạng thái mơ màng nặng nề, yếu ớt để người khác đỡ ra ngoài.

Nhớ tới Tư Ngang cũng ở đây, cho dù dường như ý thức càng ngày càng nặng nề, nàng vẫn yên tâm một chút.

Đoàn người yên lặng mà đi, Trì Am cảm thấy hình như bọn họ đi rất lâu, bước chân cũng càng ngày càng không có cảm giác, hoàn toàn nhờ vào người khác đỡ.

“Cửu thái thái, nhấc chân lên đi.” Nha hoàn nhỏ giọng nhắc nhở.

Trì Am vô thức nhấc chân lên, bước qua ngưỡng viện cao cao, cơ thể đi xuyên qua một cánh cửa viện.

Vừa đi vào viện này, tất cả mọi người đều cảm nhận được một trận gió cuồn cuộn mãnh liệt thổi tới, xuyên qua cơ thể bọn họ.

Đương nhiên ngọn gió lạ này khiến những hạ nhân đưa tân nương vào đây lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng chỉ có thể cắm đầu tiếp tục đi về phía trước, chẳng dám nhìn xung quanh.

Viện này rất lớn, mọi người đi suốt một đường, có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua, những cơn gió kia thổi cây cối xung quanh kêu lên xào xạc, không có chỗ nào không có gió, có sự đối lập rõ ràng với sự bình lặng với gió ở bên ngoài.

Tới khi tân nương được đưa vào tân phòng, hỉ nương và nha hoàn đều thở phào.

Trì Am cảm nhận được đệm giường mềm mại dưới mông, biết được đã về tới tân phòng, lúc này nàng đang ngồi trên giường tân hôn.

Trì Am đang suy nghĩ mấy giờ thì tân lang sẽ tới nhấc khăn trùm đầu, liền nghe thấy kẽo kẹt một tiếng, dường như có người đóng cửa lại.

Đợi một lúc, mãi tới khi không nghe được động tĩnh ở xung quanh, Trì Am vươn tay ra gỡ khăn trùm đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhìn khắp phòng, thấy trong căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn lại một mình nàng, cửa phòng đóng chặt, cả thế giới tĩnh lặng, không có chút âm thanh nào.

Trong phòng một mảnh màu đỏ rực chói mắt, trên bậc cửa sổ đốt hai cây nén hỉ long phượng, trên tường dán chữ hỉ đế đỏ thiếp vàng.

Trì Am ngây ngốc nhìn một lúc, ánh mắt lại nhìn về phía cửa, tới khi mắt cũng chua xót, đầu óc nặng nề mà vẫn không nhìn thấy tân lang về.

Có gì đấy là lạ.

Đầu nàng đau vô cùng, dường như chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ khó chịu tới mức buồn nôn, Trì Am sờ chỗ sưng đằng sau ót khiến nàng đau đớn không thôi, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nằm xuống giường ngủ thật say.

Một ngọn tà phong thổi vào từ khe cửa, chậm rãi thổi màn giường màu đỏ được thêu hoa văn phú quý tinh tế.

Người mặc đồ cưới trên giường nằm thẳng ở đó, không biết gì hết, chỉ có thể thông qua hàng lông mày thi thoảng cau lại của nàng mà biết được lúc này nàng không dễ chịu chút nào.

...

Sau khi thiếp đi, Trì Am thấy mình chưa hoàn toàn ngủ.

Bởi vì ý thức của nàng rất tỉnh táo, bị đẩy vào một thế giới đầy sương mù.

Trì Am đứng trong làn sương mù, nhìn sương mù dường như không thấy điểm cuối, không biết đây là nơi nào, nàng biết bây giờ cơ thể của mình đang ngủ, mà linh hồn của nàng lại tới nơi đây, lẽ nào là hồn thoát xác sao?

Lại nhìn y phục trên người, vẫn là bộ đồ cưới màu đỏ kia, mái tóc vốn dĩ thả xuống vì phải ngủ cũng được vấn lên lại, cắm trang sức, hai sợi dây tua rua màu vàng khảm hồng ngọc rủ xuống hai bên gò má, tạo ra đối lập mãnh liệt với làn da trắng bệch của nàng.

Ngay khi Trì Am đang suy nghĩ xem xảy ra chuyện gì thì đột nhiên trong sương mù xuất hiện mấy bóng hình.

Như ẩn như hiện, như gần như xa, dường như vĩnh viễn cũng không đi tới đây.

Nếu như là người bình thường nhìn thấy cảnh này, cho dù không sợ thì cũng giật mình trong lòng. Nhưng Trì Am trải qua nhiều rồi, không sợ hãi lắm, lúc này chỉ muốn biết rõ đang xảy ra chuyện gì.

Không khí càng ngày càng lạnh lẽo, Trì Am bắt đầu cảm thấy không ổn.

Đột nhiên, gót chân nàng lạnh lẽo, Trì Am cúi đầu liền nhìn thấy có mấy con tiểu quỷ gầy trơ xương bò từ mặt đất ra, chúng vươn móng vuốt khô quắt túm lấy chân nàng, kéo y phục nàng, khi nàng cúi đầu nhìn sang, trên mặt những tiểu quỷ kia lộ ra nụ cười đầy ác ý, tiếp tục cấu xé nàng.

Trên chân như có ngàn cân, áp bách đến mức linh hồn cũng cảm thấy mệt mỏi, lúc này Trì Am giống như đứng trong mưa gió, cơ thể lắc lư qua lại, bị một đám tiểu quỷ giày vò tới mức mệt không chịu nổi.

Nàng định dùng phù thuật đối phó với những tiểu quỷ này thì lại phát hiện ra lúc này mình đang trong trạng thái là hồn sống, đương nhiên không có thuật pháp gì.

“Nghiệt súc, không được vô lễ với phu nhân!” Một giọng quát truyền tới từ trong sương mù.

Tiếp đó là một làn khí đen hung mãnh ập tới, con tiểu quỷ bắt lấy gót chân Trì Am bị tấn công, hét thảm một tiếng, cơ thể cứ vậy mà bị xé làm hai đoạn, những tiểu quỷ khác thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, đồng loạt hét lên chạy trốn.

Không có tiểu quỷ áp chế, cơ thể của Trì Am nhanh chóng trở nên nhẹ nhàng.

Nàng nhìn sang nơi khí đen ập tới ban nãy, thấy bóng dáng ở đó càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng kì quái.

Ngay lúc nàng tưởng rằng bóng dáng trong sương mù kia sẽ vĩnh viễn như ẩn như hiện, liền nghe thấy trong sương mù vang lên tiếng chiêng trống, âm thanh kia vang lên thống thiết, không náo nhiệt như tiếng chiêng trống ban ngày, có cảm giác lạnh lẽo u oán kì dị, không nghe ra được chút vui mừng nào.

Tiếng ù ù càng ngày càng gần, xé rách màn sương.

Dần dần, trong sương mù có thêm một đội ngũ, tiếng chiêng trống truyền tới từ đội ngũ này, bọn họ chầm chậm tới trong sương mù, giống như không có trọng lượng vậy.

Tới khi cuối cùng cũng nhìn rõ đội ngũ này, Trì Am âm thầm hít ngược một hơi.

Đây là một đội ngũ minh hôn.

Mà điều khiến nàng hoảng loạn đó là, đội ngũ minh hôn này gõ cả đoạn đường, cuối cùng dừng trước mặt nàng, sau đó mời nàng lên kiệu.

Ban ngày vừa mới tổ chức hôn lễ xong, tới tối lại tổ chức một lần nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK