Buổi tối, khi Trì Am lại muốn ra bờ biển, Elena gọi cô lại, nhắc tới chuyện cho cô khôi phục thân phận con gái, tìm một công việc mới để gả chồng.
“Mẹ, gần đây con đang xem tàu, con đã coi trọng một con tàu, chờ con gom đủ tiền thì sẽ mua nó, khi đó...”
“Angel!” Elena cất cao giọng.
Thấy hốc mắt bà đỏ lên, Trì Am không nhịn được mà thở dài, tiến lên ôm bà, nói: “Được rồi mẹ, con phải đi ra ngoài, mẹ đừng lo cho con, được không?”
Elena cũng không thể bắt ép con gái.
Từ nhỏ Angel đã là một đứa bé rất có chủ kiến, tựa như năm đó cô đã dứt khoát cắt tóc, đóng giả làm con trai trà trộn lên tàu buôn làm việc, cuối cùng bà vẫn không thể phản đối.
Khi Trì Am ngồi trên đá ngầm dưới ánh trăng chờ nhân ngư, toàn bộ cảm xúc đều đã che giấu, chỉ còn lại nụ cười ấm áp.
Mặc dù Elena hơi cố chấp, đến bây giờ cô vẫn không thể thuyết phục được bà, nhưng trong mắt Trì Am cũng không phải là chuyện lớn lao gì, sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết, cho nên mỗi lần cô đến gặp Siren chưa từng mang theo cảm xúc khác, để tránh nhân ngư này hiểu lầm.
Khi cô từ trên tảng đá nhảy xuống biển, người cá đã vươn tay đón lấy cô, đặt cô ngồi lên đá ngầm, gom lại làn váy trên người cô.
Từ đêm hôm đó cô cố tình mặc váy đi gặp anh, sau này hầu như tối nào cô cũng mặc váy ra đây, hơn nữa không hề lặp lại, toàn là kiểu váy làm tôn dáng người của mình.
Những chiếc váy này đều do Elena may cho cô, để cô mau chóng thích váy, sau này khôi phục cách ăn mặc của con gái.
“Siren, hôm nay em ngắm trắng được một con tàu.” Trì Am vừa ăn trái cây dưới đáy biển mà anh đưa cho mình, vừa nói: “Nhưng mà hơi đắt, em cảm thấy còn có thể thương lượng với chủ tàu.”
“Em không có tiền à?” Siren hỏi.
Thực tế hải yêu và nhân loại cũng có giao lưu mậu dịch, cho nên hải yêu biết nhân loại thích đồng vàng và châu báu, dùng những thứ này làm tiền tệ, có thể đổi được rất nhiều thứ. Đương nhiên đối với hải yêu mà nói, những thứ đó rất nhiều, họ cũng chẳng thiết tha gì, so với đồng vàng châu báu, hải yêu càng thích quần áo trang sức của con người hay những thứ như gốm sứ tinh xảo.
“Ừ, đúng là không đủ để mua một con tàu.” Trì Am thành thật đáp.
Người đàn ông gật đầu, không nói thêm gì.
Mãi tới khi mặt trăng lên giữa trời, đã khuya rồi, Trì Am hôn lên môi người cá, cười nói: “Siren, em phải về nhà rồi, tối mai lại đến tìm anh.”
Anh ừ một tiếng, chờ cô rời đi, anh trực tiếp bơi xuống đáy biển, đi tìm châu báu trang sức của nhân loại mà trước kia thu gom được.
Chắc hẳn cô ấy sẽ thích lắm nhỉ?
Gió biển thổi một lát, quần áo trên người Trì Am khô rất nhanh, chỉ có làn váy còn hơi ướt.
Trừ những con phố đặc thù nào đó, đảo Whale vào đêm đều không có bóng đèn, may mà ánh trăng sáng ngời chiếu sáng con đường chung quanh.
Sau khi rời khỏi bờ biển, Trì Am đi một đoạn đường thì trở về con phố nhân loại cư trú.
Thản nhiên đi trên đường về nhà, chợt nghe thấy tiếng huyên náo truyền tới từ nơi xa, cô nghiêng tại lắng nghe một lát, phát hiện hình như là quân tuần tra trên đảo đang đuổi bắt tội phạm.
Cảm thấy không liên quan tới mình, Trì Am tiếp tục đi về nhà.
Khi sắp đến trước cửa nhà thì trên con đường đằng trước, một người đang chạy về phía này, sau lưng hắn ta là mấy binh lính tay cầm súng kíp. Thấy Trì Am đứng trước cửa, kẻ đang bị binh lính đuổi bắt đôi mắt sáng lên, nhanh chóng chạy tới.
“Chạy mau, tên này là kẻ cướp!” Người chạy về phía này nôn nóng kêu lên.
Cướp biển là sinh vật không được chào đón nhất từ trước tới nay trên các hòn đảo. Chỉ cần cướp biển dám ẩn nấp trên đảo, khi bị điều tra ra thân phận hải tặc thì đều sẽ bị xử tử hình. Đêm nay rõ ràng lại có một tên cướp biển ẩn nấp vào đảo Whale, hơn nữa còn bị người khác phát hiện thân phận.
Trì Am cảm thấy tiếng kêu này nghe quen quen, không chờ cô kịp phản ứng thì tên cướp biển kia đã chạy đến trước mặt mình.
Khi tên cướp biển vươn tay muốn bắt lấy Trì Am, cô hơi nghiêng người tránh thoát cú vồ của hắn ta, sau đó bắt lấy cánh tay đó, bẻ ngược tay hắn ra sau lưng, đồng thời chân đá lên bụng hẳn ta, cướp biển liền nửa quỳ xuống, bị cô bẻ ngược cánh tay chế ngự trên mặt đất.
“Lầy, ngầu vãi!” Thấy cảnh này, một binh sĩ huýt sáo.
Nhưng khi trưởng quan bên cạnh nhìn sang, anh ta nhanh chóng ngậm miệng, vẻ mặt đứng đắn.
Đảm binh lính tuần tra chạy tới rất nhanh, khi thấy rõ quan quân trước mắt, Trì Am hơi kinh ngạc.
Kinh ngạc hơn cả cô là Edward Hill - đội trưởng đội tuần tra truy bắt hải tặc đêm nay, không thể duy trì được vẻ bình tĩnh rụt rè mà lộ rõ vẻ kinh ngạc trên mặt, không nhịn được mà nhìn chằm chằm Trì Am đánh giá, nghi ngờ mình nhìn nhầm người.
Ngay sau đó, Trì Am khôi phục bình tĩnh, giao hải tặc cho mấy binh lính.
Khi thấy rõ người bắt được hải tặc là một thiếu nữ nhỏ tuổi, trong mắt đám binh lính của đội tuần tra lóe lên kinh diễm, vẻ mặt tức giận vì cướp biển cũng dịu đi một chút.
“Thưa quý cô xinh đẹp, cảm ơn cô!” Binh lính cười nói.
“Đừng khách sáo, các anh vất vả rồi!” Trì Am cười tủm tỉm nói.
Nghe thiếu nữ xinh đẹp nói “vất vả rồi” với họ, có thể khiến đàn ông lập tức khơi dậy hùng tâm, cảm thấy cướp biển là cái thá gì, hiện tại họ có thể đánh giáp lá cà với động vật biển luôn.
Sự hưng phấn của mấy anh lính nhanh chóng bị trưởng quan của họ cắt ngang, Edward Hill kêu bọn họ áp tải hải tặc rời đi, còn mình thì nán lại đây, nhìn Trì Am.
“Cậu Joy Dales?” Anh ta hỏi bằng giọng nghi ngờ.
Thiếu nữ mặc chiếc váy xinh đẹp đứng trên đường giữa đêm khuya trước mắt này cực kỳ mỹ lệ, nhưng gương mặt kia lại vô cùng quen thuộc. Edward Hill chưa bao giờ biết, thì ra Joy Dales mặc váy lại trông như thế này, rõ ràng là một cô gái.
Trì Am mỉm cười với anh ta: “Là tôi, nhưng tên thật của tôi là Angel Dales, rất xin lỗi vì lúc trước đã lừa anh.”
Edward Hill nhíu mày: “Cô đã là con gái, tại sao...”
“Bởi vì làm đàn ông thì tiến vào tàu buôn làm việc sẽ càng tiện lợi hơn, cũng sẽ không dễ dàng bị ức hiếp, không đúng sao?” Trì Am nghiêng đầu nhìn anh ta.
Edward Hill khựng lại, sau đó gật đầu.
Mặc dù thế giới này không có quy tắc phụ nữ không được lên thuyền, nhưng phụ nữ vẫn là quần thể nhược thế trời sinh. Nếu thực lực của phụ nữ không đủ mà đi theo tàu buôn ra biển, chỉ cần xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên bị hy sinh vẫn là phụ nữ, thậm chí đám đàn ông ở trên tàu nhịn mấy tháng, nếu trên tàu buôn có phụ nữ thì có lẽ họ sẽ không nhịn được ra tay với phụ nữ.
“Angel Dales” rất biết cách bảo vệ bản thân, từ khi biết mình nên làm gì thì đã nghĩ xong nên làm như thế nào.
Nhân tài mà mình coi trọng bỗng nhiên từ thiếu niên biến thành thiếu nữ, điều này khiến Edward Hill cực kỳ không quen. Im lặng một lát, anh ta mới nói: “Gần đây an ninh của đảo Whale không được tốt cho lắm, có một đám cướp biển lẻn vào đảo, trên đảo còn có kẻ tiếp ứng cho chúng, sau này cô phải cẩn thận một chút.”
Trì Am trầm tư. Thấy đội trưởng đội tuần tra hải quân thứ bảy này đích thân đi bắt cướp biển, Trì Am đã ý thức được tình huống khác thường.
Edward Hill lại nhìn gương mặt xinh đẹp của cô một lát, vẫn cảm thấy không quen được, đang định chào tạm biệt rời đi thì đột nhiên cô gái nhào về phía mình, một tay đè mình lên tường.
Vẻ mặt Edward Hill lạnh lùng, khi cho rằng cô cũng có ý đồ đó với mình như những người phụ nữ khác thì bỗng nghe thấy một thanh âm vang lên, một mũi tên đâm vào vị trí mà lúc nãy mình đứng.
Sau đó, anh ta nhìn cô nhanh chóng ném thanh kiếm vào góc xa, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Anh dựa vào tường, trợn tròn mắt nhìn vóc dáng thanh mảnh yểu điệu của cô nhẹ nhàng nhảy lên ban công tầng hai nhà bên cạnh tựa như tinh linh trong đêm trăng, đạp một kẻ nấp trên đó rơi xuống.
Người kia từ trên ban công tầng hai ngã xuống đường, ôm cổ tay đẫm máu kêu thảm thiết không ngừng.
Hiển nhiên vừa rồi chính người này đã âm thầm bắn tên, sau đó bị thanh kiếm của Trì Am đâm trùng.
Động tĩnh này cuối cùng làm kinh động người đang chìm trong giấc ngủ, từng ngôi nhà bật sáng đèn.
Thấy thế, Trì Am kéo gã đàn ông vẫn kêu thảm thiết trên mặt rất nhanh chóng rời đi. Edward Hill cũng vội vàng đi theo.