Cho đến khi nàng ho xong, chiếc cốc ấm đựng nước kề bên môi, nàng mới vô thức hé miệng, đợi thuốc ngọt đắng tràn trong khoang miệng trượt xuống cổ họng làm dịu đi những đau đớn trận ho gây ra.
Uống hết mấy ngụm thuốc, nàng quay mặt, lúc mở to mắt đã nhìn thấy nam nhân bên giường.
Hắn vẫn đội chiếc mũ rộng vành che đi đôi mắt mày dưới bóng vành mũ, khiến người ta chẳng nhìn rõ suy nghĩ ẩn giấu trong đó.
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Giọng nói nàng khản đặc hỏi.
“Mặt trời lặn rồi.”
Trì Am quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, phát hiện ra chân trời chỉ còn lại ánh sáng chiều tà vương vấn không đi, ở những rặng núi đan nối nơi xa không dứt từng đàn chim tìm về tổ phát ra những tiếng hót lảnh lót.
Nàng vật lộn muốn ngồi dậy: “Ta nên trở về rồi, Tùng La sẽ lo lắng…”
Nam nhân đỡ nàng dậy, với lấy đôi giày của nàng, lúc cúi lưng áo choàng vu thần trắng tinh đổ quét xuống sàn nhà tạo thành cảnh trái ngược với màu trầm của sàn gỗ.
Trì Am bỗng nhiên ngây người.
Hắn quỳ xuống sàn nhà, cầm lấy bàn chân của nàng, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra nàng có điểm bất thường, bèn hỏi: “Nàng sao thế?”
“Ờ… Không sao.” Trì Am tỉnh lại, vươn chân xỏ vào giày.
Cảnh tượng vừa rồi khiến nàng bỗng chốc cảm thấy như đã từng nhìn thấy ở đâu, dường như cũng đã từng có một người quỳ xuống bên giường đi giày cho nàng như thế. Lúc hắn ngẩng đầu mỉm cười nhìn nàng, nụ cười ấy rất dịu dàng nhưng như đang ẩn chứa điều gì khiến trái tim nàng sợ hãi run rẩy, lại tràn ngập bất đắc dĩ.
Tâm trạng phức tạp ấy khiến nàng khi nhớ lại chỉ còn lại ngọt ngào tốt đẹp.
Đợi đến khi nàng đi tới cổng, đập vào mắt nàng là dàn hoa Tương Tư rực rỡ như lửa đỏ hòa vào ánh nắng chiều tà rực rỡ lóa mắt.
Trì Am với tay che mắt. Nơi ở của Đại Vu vẫn luôn tràn đầy sức sống như thế, vu lực của bọn họ chính là sức mạnh gần với tự nhiên nhất, tất cả mọi sinh linh đều sẽ không tự kiềm chế được muốn đến gần hơn với bọn họ.
Nàng bước tiếp về phía trước, vừa đi xuống đến bậc thang dưới hiên, hắn bỗng vươn tay kéo cánh tay nàng lại.
Trì Am quay đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Tư Ngang, có chuyện gì sao?”
Tư Ngang nhìn nàng, giọng nói trầm lắng như màn đêm kia: “Tối nay nàng ở lại đi.”
Trì Am: “…”
Nàng cúi đầu hắng giọng, lắp bắp trả lời: “Không tiện lắm đâu, Tùng La sẽ lo lắng…”
Hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng, đợi đến khi nàng không kiên nhẫn muốn khéo léo tỏ ý không thể ở lại, nhưng hắn cũng không giống như lúc chiều, tự dưng nói những lời dọa nàng nữa, hắn bỗng buông tay.
Trong lòng Trì Am có đôi chút thất vọng.
Tư Ngang đưa Trì Am về bộ lạc Nhã Cách, nhân lúc không có ai bên cạnh, hắn hôn nhẹ nàng, nói: “Nàng nghỉ ngơi đi, nếu có chỗ nào không thoải mái hãy nói với ta một tiếng.”
Trì Am nhìn nam vu trong ánh chiều tà, mỉm cười hỏi: “Làm sao để nói với huynh?”
“Nàng lấy đá vu lực, dùng linh lực khởi động nó là được.”
Trì Am đáp lời đồng ý. Tuy rằng không thể dùng linh lực để vẽ ra linh đồ nhưng nàng vẫn có thể dùng một chút linh lực để tác động lên đá vu lực nên dứt khoát lên tiếng đồng ý với hắn, sau đỏ mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn, cho đến khi Tùng La tới đưa nàng đi.
Tư Ngang dõi mắt nhìn nàng vào nơi nghỉ ngơi của bộ lạc Nhã Cách, rồi mới quay người bước ra.
Hắn không quay về căn nhà u mịch kia nữa mà xuyên qua con phố nở đầy hoa dâm bụt, đầu kia con phố là Thần Điện thấp thoáng trong rừng rậm toàn cây cổ thụ.
Từ cánh cửa bên cạnh khuất tầm nhìn ở Thần Điện bước qua một hành lang hẹp âm u dài đi tới bên cung điện cao lớn nguy nga.
“Đại nhân!”
Một Đại Vu có khuôn mặt hiền từ từ bên khác đi tới, mái tóc trên đầu ông có màu hoa râm, diện mạo sáng sủa, những nếp nhăn dài nơi đuôi mắt cho thấy ông không còn trẻ. Vừa nhìn thấy Tư Ngang, khuôn mặt ông ta để lộ ra nụ cười ấm áp, đôi tay lồng trong tay áo to rộng của áo choàng Vu Thần, quan tâm hỏi: “Hôm nay đại nhân tham dự lễ tế rồi sao? Có thú vị không?”
Tư Ngang chẳng để ý tới ông, quay người đi luôn.
Vị Đại Vu kia không nhịn được cười đi theo sau hắn.
Tư Ngang bước từng bước lớn vào bên trong, trong điện trầm hương uốn lượn, người đi giữa nơi ấy như đang trôi vào khung cảnh viễn tưởng ảo mộng đã trôi qua bao đời.
Tư Ngang chẳng hề bị khung cảnh đó ảnh hưởng, hắn đi về nơi sâu nhất trong cung điện, ngồi lên bảo tọa bằng vàng, chống cằm, hờ hững nói: “Man, bên phía Nhân tộc nếu bọn họ có đến bái kiến Vu Thần Điện, ông cứ tiếp đãi họ là được.”
Ánh mắt Man biến đổi, cười đáp: “Những Nhân tộc đó muốn tìm hiểu tin tức của đại nhân sao?”
Tư Ngang mặc kệ có phải hay không, hắn nghi ngờ nhìn về ráng chiều nơi xa, đôi mắt màu tím thẫm lóe sáng sức mạnh của các vì sao, bỗng nói: “Phía Quỷ tộc có xuất hiện bất thường, tạm thời vẫn chưa điều tra được nguyên do, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ đột phá phong ấn, đến lúc đó…”
Nét mặt Man cũng trở nên nghiêm trọng.
…
Ngày hôm sau, người dẫn đầu đoàn đại diện cho Nhân tộc tới tham gia lễ tế Vu Thần Nhật – Thủy Nguyệt Hoa gửi thiệp thỉnh cầu gặp mặt Thiên Vu, Man dẫn đầu mấy vị Đại Vu xuất hiện đón tiếp.
“Thủy tộc trưởng, lâu rồi không gặp, bà vẫn trẻ trung như thế.”
Man mềm mỏng nói, vu lực toàn thân ôn hòa nội liễm.
Thủy Nguyệt Hoa lộ ra biểu cảm hoài niệm, nói: “Man đại nhân, quả thực đã lâu không gặp, không ngờ mới chớp mắt đã năm mươi năm qua đi rồi.”
Hai người chào hỏi mấy câu, Man mời mấy vị Nhân tộc cùng vào ngồi trong điện.
Thiên Thanh và những người trẻ tuổi của Nhân tộc đi theo sau Thủy Nguyệt Hoa, không kiềm được muốn nhìn rõ hơn vị Đại Vu có tên Man kia.
So sánh với Đại Vu Thần Điện tên Tư Ngang hôm qua, vị Đại Vu này có vu lực êm dịu và giản dị hơn, ông cho người ta có cảm giác vô cùng dễ chịu. Đây mới là ấn tượng mà Đại Vu để lại cho người đời, không như vị Đại Vu Tư Ngang hôm qua tuy vu lực dâng trào mạnh mẽ nhưng lại có vẻ thâm sâu sắc nhọn, quả thực rất đáng sợ.
Thủy Nguyệt Hoa và Man ôn lại chút chuyện cũ, rồi trực tiếp nói rõ ý định của bà khi đến đây: “Khoảng thời gian gần đây thường xuyên phát hiện hành tung Quỷ tộc trên đại lục. Quỷ tộc gây họa hại sinh linh, giết chóc không ngừng, Nhân tộc bọn ta rất lo lắng có phải Quỷ tộc bên đó xảy ra vấn đề gì rồi không? Đã rất nhiêu Tông gia phái người đi tra xét địa bàn của Quỷ tộc nhưng vẫn luôn không có tin tức gì truyền về. Lần này tới Vu tộc, ta thay mặt cho Nhân tộc muốn xin hỏi Thiên Vu có nhận được chỉ thị gì thông qua tinh tượng hay không?”
Những Nhân tộc khác cũng đều đổ dồn ánh mắt về phía Man.
Man nhẹ khép mí mắt, nhất thời không nói lời nào.
Lát sau, Man mở mắt, nói: “Hôm qua ta quả thực có nhận được chỉ thị từ chỗ Thiên Vu, Quỷ tộc có xuất hiện bất thường tạm thời chưa rõ được nguyên nhân, sớm muộn gì Quỷ tộc cũng sẽ đột phá phong ấn, mong Thủy tộc trưởng mau chóng truyền tin tức này về Nhân tộc mới được.”
Thủy Nguyệt Hoa kinh hãi, vươn người tới trước: “Có thể cho ta biết Thiên Vu đại nhân nhìn thấy gì không?”
“Những thứ Thiên Vu đại nhân nhìn được hay nghe được đều đã chuyển lời cho tộc trưởng rồi. Những cái khác… thứ cho Thiên Vu đại nhân không thể tiết lộ.”
Thủy Nguyệt Hoa có đôi chút thất vọng, nhưng bà cũng không hề cưỡng ép.
Vu tộc tu tập tinh tượng, thông qua sức mạnh của các vì sao có thể nhìn thấu mọi điều, nhìn qua được những chân tướng mà người trần mắt thịt không thể thấu suốt. Nhưng đa số lúc nào bọn họ cũng rất thần bí, Nhân tộc có thể lấy được đôi câu vài lời từ chỗ họ đã tốt lắm rồi.
Thủy Nguyệt Hoa lại dò hỏi thêm Man mấy câu nhưng ông úp mở sơ qua, hai bên cũng coi như hài lòng.
Đợi tới khi Thủy Nguyệt Hoa cuối cùng cũng đứng dậy cáo từ, bỗng như nghĩ tới điều gì, bà cười hỏi: “Man, không biết Thần Điện các ông có vị Đại Vu nào tên là Tư Ngang không?”
Man kinh ngạc nhìn bà, trả lời: “Tại sao Thủy tộc trưởng lại hỏi điều này?”
Thủy Nguyệt Hoa mỉm cười đáp: “Còn chẳng phải vì cháu trai này của ta sao, mấy ngày hôm trước nó có gặp một cô nương Nhân tộc bọn ta ở lễ tế. Nghe nói cô nương này là người bệnh của Vu tộc các ông, còn người chữa bệnh cho nàng là Đại Vu của Thần Điện nghe tên gọi là Tư Ngang. Cháu trai của ta mới gặp A Am cô nương đó mà như đã thân quen từ lâu, vô cùng để ý tới bệnh tình của nàng cho nên mới hỏi nhiều thêm một câu.”
Thiên Thanh lộ rõ vẻ tò mò nhìn về phía Man, cười nói: “Đúng rồi Man đại nhân, không biết vị Tư Ngang đại nhân ấy là Đại Vu khu vực nào của Thần Điện?”
Man mỉm cười đáp: “Đại Vu trong Thần Điện rất nhiều, nhưng ngoài Thiên Vu đại nhân của chúng tôi ra, chúng tôi không biết hết có bao nhiêu vị Đại Vu. Trong số những Đại Vu mà tôi biết không có Đại Vu nào tên Tư Ngang cả.”