Tính cách của Trì Mộng khác với Trì Am, cô ta là một người phụ nữ dịu dàng trời sinh, không có chính kiến, không thể sống độc lập một mình, luôn lo lắng về việc em gái sẽ xảy ra chuyện.
Phụ nữ sinh ra đã không có gen chiến sĩ, so với đàn ông thì luôn thua thiệt về thể lực, chưa kể đến khi trưởng thành, mã gen thuộc về phụ nữ được đánh thức hoàn toàn sẽ thu hút mọi người đàn ông, khiến những người đàn ông kia bị dục vọng điều khiển biến thành dã thú, lúc đó sẽ hoàn toàn trở thành một thảm họa.
Vì lý do này mà mỗi lần hai chị em gặp mặt đều cãi nhau về chuyện này.
Trì Mộng thuyết phục em gái không tham gia vào đội săn vàng nữa, an phận sống trong thành phố và khôi phục thân phận phụ nữ. Trong tương lai có lẽ có thể tìm được một sĩ quan có quyền lực, trở thành vợ của người đó và rời khỏi cuộc sống trong Kim ốc.
Những Trì Am chán ghét địa vị của phụ nữ trên thế giới này, cô không bao giờ chấp nhận số phận mà luôn chăm chỉ kiếm tiền, mong rằng sẽ kiếm đủ tiền để mua được dây chuyền ức chế mã gen trước khi trưởng thành, dùng thứ đó để tiếp tục che giấu thân phận của mình.
Thấy chỉ còn hai tháng nữa là đến tuổi trưởng thành mà Trì Am vẫn chưa gom đủ tiền, trong lòng cô cũng rất thấp thỏm lo lắng, cho đến khi nghe tin ở một thành cổ bỏ hoang ở biên giới có tinh thể bò cạp đỏ, Trì Am liền quyết định tham gia vào nhiệm vụ kiếm tiền lần này.
Nhưng không ngờ vào đêm cô vừa đặt chân đến thành phố hoang thì họ đã bị đám người Romasen đi tuần tra vây quét...
Trì Am mở mắt ra, cảm thấy ánh sáng trên đầu quá chói mắt, khiến đầu cô như sắp nổ tung.
Cô nhỏ giọng rên rỉ, cảm thấy khó chịu kinh khủng, nhất là cánh tay và bắp chân đều tê dại vì đau.
Cô khó khăn chớp chớp đôi mắt, ánh mắt vẫn mờ chưa tập trung được. Trì Am giơ tay lên sờ trán, nhiệt độ nóng rực cho cô biết giờ mình đang bị bệnh, còn bệnh rất nghiêm trọng.
Vết thương do súng bắn gây sốt, chẳng trách bây giờ lại khó chịu như vậy.
“Đừng có lộn xộn!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Trì Am hơi quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác trắng ở trước giường, tóc dài màu đen xõa vai, khuôn mặt tuấn tú, đôi môi đỏ mọng, nụ cười lạnh lùng, đôi mắt màu đen lúc nhìn người khác không hề có chút cảm xúc nào, khiến người ta cảm thấy một sự nguy hiểm đến nghẹt thở.
Đây là một người đàn ông rất xuất sắc, và cũng rất nguy hiểm.
Trì Am chớp mắt, suy nghĩ hơi chậm chạp.
Người đàn ông nhanh nhẹn cắm kim vào cho cô, nói: “Cô may lắm mới sống sót đấy, nếu chết thì chẳng còn gì nữa.”
Rõ ràng nghe như những lời an ủi nhưng lại đầy ác ý, không thể nghe ra bất kỳ sự an ủi nào.
Trì Am khó chịu nhắm mắt lại, bởi vì cơ thể khó chịu nên nhất thời cô không phân biệt được đâu là thực, đâu là trong mơ, tủi thân gọi tên người quan trọng nhất trong lòng: “Tự Ngang...”
Động tác cắm kim cho cô của người đàn ông chợt khựng lại, anh nhanh chóng làm xong phần việc còn lại, sau đó ném ống tiêm đã vứt đi vào thùng rác, khoanh tay cúi đầu nhìn cô gái gầy gò xanh xao trên giường.
Gầy nhỏ, yếu ớt, ấn một đầu ngón tay là có thể lấy cái mạng nhỏ của cô...
Nhưng lại ngọt như mật, ngọt động lòng người!
Sinh vật gọi là phụ nữ này thực sự rất kỳ lạ.
“Tư Ngang...”
Lại nghe thấy cánh môi tái nhợt không màu thì thầm cái tên này trong lúc vô thức, người đàn ông nhướng mày, trầm tư một lát, đang định rời đi thì nghe được tiếng cửa mở ra, tiếp theo lại thấy hai người một trước một sau đi vào.
Người đi phía trước mặc một bộ quân phục màu đen thẳng thớm, mũ lính cho thành một cái bóng dưới mắt, khiến người ta không thể nhìn rõ mắt của anh. Cơ thể thon dài có lực che sau lớp quân phục, dường như có thể nhìn thấy hình dáng cơ bắp lờ mờ sau độ cong lộ qua lớp vải, đôi ủng quân đội sáng sủa giẫm lên sàn, phát ra âm thanh lạnh như băng.
Đi theo phía sau người này là Lục Hành, một trong những thân vệ của Quan chỉ huy quân khu năm. Anh ta cầm trên tay chiếc mũ tướng, mái tóc đen xõa xuống sau đầu, đôi mắt đào hoa gợn sóng, bước vào liền hỏi: “Nguyên Tịch, cô gái thế nào rồi?”
Nguyên Tịch lãnh đạm liếc nhìn anh ta, lùi lại một bước để người đàn ông trước mặt đi tới chỗ cái giường.
Lúc này họ lại nghe thấy người đang hôn mê trên giường thì thào gọi tên “Tư Ngang”, giọng nói mềm mại, vô thức gọi ra tiếng, nghe rất ngọt ngào.
Vẻ mặt của ba người đàn ông đều có vẻ quái dị.
Lục Hành và Nguyên Tập cùng nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng trước giường, như đang chờ anh giải thích tình huống này là như thế nào.
Người đàn ông cụp mắt nhìn người trên giường, đôi mắt màu tím sâm có ánh sáng chói mắt ấn bên trong, sau đó chậm rãi nói với hai người thuộc hạ phía sau: “Hai người đi ra ngoài đi.”
Lục Hành và Nguyên Tịch đáp lại rồi thu dọn đồ đạc rời đi.
Khi bước tới cửa họ vẫn còn nghe thấy giọng nói trầm thấp gọi tên “Tư Ngang” phát ra từ cái miệng nhỏ bé nóng bỏng kia, giống như tiếng gọi ngọt ngào nhất giữa những người yêu nhau, có thể dễ dàng khiến một người đàn ông động tình.
Ý chí của đàn ông luôn rất yếu ớt trước phụ nữ, không chịu nổi kích thích, lại càng không cần phải nói đến một người phụ nữ có người trong lòng, như vậy lại càng dễ thu hút bản tính tranh đoạt của đàn ông.
Người đàn ông trước giường nhìn người trên giường, chống hai tay xuống giường, hơi cúi xuống một hồi lâu, sau đó hôn lên đôi môi tái nhợt kia.
Bởi vì bị bệnh nên môi cô hơi khô, hơi thở từ miệng thở ra rất nóng, nhưng lại ngọt ngào vô cùng, càng kích thích hơn so với trong tưởng tượng.