Trên nóc căn phòng có khảm một số viên hải minh châu khổng lồ, minh châu và ánh trăng cùng chiếu sáng cả căn phòng.
Ánh sáng mờ ảo êm dịu có tính độc đáo riêng của hải minh châu chiếu xuống, khiến tiên cá đang nằm bên hồ bơi trông đẹp như một tác phẩm nghệ thuật được trời cao cẩn thận chạm khắc, khiến người ta không dám lên tiếng phá vỡ vẻ đẹp trong khoảnh khắc này.
Trì Am phát hiện mình đang nằm trên đệm cạnh hồ bơi, trên người đắp một tấm khăn mỏng, tiện cá thì nằm trên mép hồ bơi, vừa vặn có thể nhìn cô, không biết anh đã nằm ở đó bao lâu rồi.
Đối diện với đôi mắt tím mềm mại và say lòng người của anh, sắc mặt Trì Am hơi đỏ lên, nhất là khi nhớ tới chuyện đã xảy ra trước khi mình chìm vào giấc ngủ, cô càng thấy xấu hổ không mặt mũi gặp người.
Cho dù là tài xế già, nhưng tài xế già cũng không thể chịu được giống loài khác biệt và đủ các loại tư thế, lần nào anh cũng muốn làm đến mức phá bỏ giới hạn cuối cùng của cô.
Lần này rõ ràng là họ chơi người thú.
Thấy cô tỉnh lại, anh liền đưa một khúc mía sữa qua, loại đồ này giàu protein và tinh bột, mà vị cũng rất ngon, rất thích hợp dùng để bổ sung dinh dưỡng, con người càng uống thứ này nhiều thì tuổi thọ càng kéo dài hơn.
Sau khi uống nước mía sữa xong, Trì Am cảm thấy cổ họng khô rát của mình đã khá hơn.
Cô ngồi dậy, tấm chăn trên người tuột xuống, nhận thấy ánh mắt của anh chàng nhân ngư, cô mới nhận ra trên người mình không hề mặc quần áo gì.
Cô chậm rãi kéo cái chăn lên quấn lấy mình, nói với anh: "Hóa ra đã muộn như vậy rồi à, anh có muốn đi ăn gì không?”
“Ăn no rồi, anh để lại đồ ăn cho em đây.” Nói rồi anh chỉ vào con cá trong cái vại nước nhỏ ven bờ.
Con cá kia xấu vô cùng, nhìn mà kinh tởm muốn chết, nhưng tốt xấu gì thì nó vẫn còn sống và còn tươi. Loài cá biển sâu này sẽ mất dần sức sống và chết đi khi rời khỏi biến sâu. Nhân ngư chỉ ăn thức ăn tươi, vì vậy, để cô có thể ăn thức ăn tươi mà anh đã dành thời gian bắt nó lên bờ, cho vào hồ cá, chờ khi cô thức dậy là có thể ăn ngay.
Trì Am vốn còn đang khó chịu vì ban ngày anh làm quá nhiều, giờ được anh lấy lòng như vậy thì chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn, thật sự là không thể khó chịu nổi.
Rõ ràng là không có ký ức mà người đàn ông này luôn biết cách làm cô mềm lòng.
Sau khi ăn uống no đủ, Trì Am liền đứng lên vận động gân cốt.
Chân cô đặt trên sàn, trên người chỉ mặc một chiếc váy, lộ ra đôi chân trắng nõn cân đối.
Chàng tiên cá nằm trên thành bể nhìn chằm chằm vào cô, đuôi cá nhẹ nhàng vỗ dưới nước, nếu cô không tránh xa thì nhất định sẽ lại bị kéo xuống nước tiếp tục chuyện lúc trước.
Nếu không phải cuối cùng cô bất tỉnh thì anh còn có thể chiến đấu thêm vài hiệp nữa. Tiên cá và con người quả nhiên có thể chất khác nhau.
“Em muốn đi xem bên ngoài, anh có đi không?” Trì Am cười hỏi.
Người đàn ông ừ một tiếng, quay đầu liếc nhìn cô, đưa tay ra, một sợi dây chuyền buông thõng từ trên cao xuống. Cùng với tiếng máy móc vàng lên, bên cạnh hồ bơi liền có xuất hiện một cái cửa khẩu dốc dẫn ra bên ngoài, anh nhảy ra từ trong làn nước, trượt ra khỏi lối đi này, nhanh chóng quay trở lại đại dương.
Trong con tàu này có một số lối vào và lối ra như vậy, hầu như mọi chỗ đều là địa bàn của anh, chỉ có nhân ngư mới có thể kéo được.
Trì Am nhìn thấy anh đi ra ngoài thì không khỏi bật cười, dáng vẻ có hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không quá để ý.
Cô thay một bộ quần áo nhẹ, cắm cây kiếm mềm vào thắt lưng rồi bước ra khỏi căn phòng.
Nhìn thấy cô bước ra khỏi căn phòng, mấy thủy thủ đoàn tuần tra không nhịn được mà liếc nhìn cô. Hôm nay cô đã bị nhốt trong đó cả ngày, không biết đang làm gì, thậm chí còn không ra ngoài ăn cơm.
“Thuyền trưởng có muốn ăn tối không?” Một thủy thủ đoàn phụ trách trong bếp đi tới hỏi.
“Không, tôi không đói.” Trì Am xua tay.
Trì Am phớt lờ những ánh mắt kì lạ của thủy thủ đoàn, bước đến mũi tàu, nhìn thấy dưới ánh trăng, con cá heo đang nhảy ra khỏi biển, tia chớp màu trắng bạc trên trán nó vô cùng sống động.
“Này, Ares.” Trì Am vui vẻ chào hỏi với nó.
Ares bơi về phía tàu, sau đó Trì Am nhìn thấy anh chàng tiên cá đang ngồi trên lưng nó.
Vừa ra khỏi mặt nước, mái tóc bạch kim ướt nhẹp dính vào làn da như đá cẩm thạch của anh, đối lập rõ ràng với khuôn ngực săn chắc và gợi cảm, những giọt nước lướt trên làn da săn chắc và mịn màng ấy, dưới ánh trăng hỗn hợp đó sexy khó tả, gần như khiến người ta phải ngừng thở. Anh dựa vào con cá heo, ngửa đầu nhìn lên con người trên tàu, khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt chuyên chú, như thể cả thế giới đều trở nên dịu dàng chỉ vì anh.
Trái tim Trì Am khẽ run lên, cô không thể kìm được mà nhô người ra.
“Am Am, xuống đây chơi đi.” Anh nhếch đôi môi màu anh đào, đưa tay về phía cô.
Cuối cùng Trì Am vẫn không tự chủ được mà nhảy xuống, ngã vào vòng tay anh.
Anh cười ôm lấy cô như ôm cả thế giới, đưa cô vào trong lòng biển.
Các thủy thủ đoàn trên tàu bị anh chàng tiên cá dưới ánh trăng hấp dẫn lúc này mới tỉnh táo lại, bỗng nhiên thở dốc vì kinh ngạc, không dám nhìn thêm nữa, chỉ sợ sẽ thật sự bị thành như chuyện mà con người hay lưu truyền, đó là bị tiên các đẹp đẽ làm mê mẩn thần hồn, sau đó bị kéo xuống nước trong mơ hồ, rồi chết như thế nào cũng không biết.
Trước kia bọn họ vẫn luôn giữ thái độ không tin tưởng với cách nói này, hôm nay nhìn thấy tiến cá này, bọn họ không thể không tin, bởi vì diện mạo của anh thực sự có sức quyến rũ mê người kinh khủng.
Siren đưa Trì Am xuống nước chơi, Ares đi theo sau họ.
Sau khi chơi khoảng hai tiếng thì họ đến một bãi đá ngầm để nghỉ ngơi, ăn đồ bổ sung thể lực.
Trì Am ngồi đó vắt khô nước trên tóc, thấy anh chàng nhân ngư ở bên kia đang nói chuyện với Ares, sau đó nó nhanh chóng lao xuống biển không thấy đâu.
Khi anh bước tới thì vòng tay qua ôm eo cô, hai chân Trì Am nhẹ nhàng giẫm lên chiếc đuôi cá của anh, cô cười hỏi: "Anh lại dẫn Ares đi là định làm chuyện xấu gì vậy?”
Anh hững hờ hừ một tiếng.
Trì Am cảnh giác nhìn anh: “Hôm nay đã quá mức lắm rồi, không được!”
“Thật sao?” Anh nhìn cô bằng đôi mắt màu tím sãm.
Trì Am: "... Thật sự là không được nữa đâu, đợi ba ngày... không, đợi hai ngày đi..." Giọng cô ngày càng yếu, giọng từ chối rất không có khí thế.
“Hai ngày quá lâu.” Người đàn ông mất hứng nói.
“Không lâu đâu, rất nhanh thôi.” Giọng điệu của cô rất chân thành.
"Nhưng anh khó chịu... Am Am, em yên tâm, anh nhất định sẽ làm cho em vui vẻ.”
Đến khi Trì Am bị anh kéo xuống nước thì cô đã không còn tin tưởng vào người đàn ông này được nữa.
Chết tiệt, rõ ràng đã nói là ngày mai thế mà anh còn không đợi được mấy tiếng đồng hồ, kéo cô xuống nước ngay lập tức, khiến cô suýt chút nữa tưởng rằng mình sắp chết đuối. Cho dù ở thế giới này con người có khả năng nín thở trong biển, nhưng cũng không phải để dùng cho việc này, quá đáng xấu hổ, mất mặt vô cùng.
Trì Am nằm trên giường quay lưng về hướng bế bơi, dù người phía sau gọi thể nào cũng không chịu ngoảnh lại.
"Am Am, em có một không? Em có muốn qua đây tắm không?" Nhân ngư ghé vào bên cạnh hồ, giọng nói êm tại vang lên gọi cô qua.
Trì Am phớt lờ anh, kéo chăn bông lên bịt tai lại để tránh mình không tự chủ bị anh gọi đến.
Nội tiết tố nam của anh chàng nhân ngư tăng vọt trong quá trình giao phối, khiến cho con người không thể cưỡng lại được.
Phát hiện có thật sự giận, nhân ngư đành phải im lặng, lại nhìn bóng lưng có một lát rồi mới nói: “Ngủ ngon.”
Một lúc sau Trì Am mới mở mắt ra, quay đầu nhìn về hướng bể bơi, nhìn thấy anh đã chìm xuống đáy nước nghỉ ngơi, cũng nói chúc ngủ ngon rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Tàu Siren chậm rãi di chuyển trên biển.
Vì không có gì gấp gáp nên họ chỉ tùy ý trôi dạt trên biển, tàu Siren cũng di chuyển với tốc độ chậm như rùa.
Gần đó không có đảo lớn nào nhưng lại có khá nhiều đảo nhỏ, mỗi khi đi ngang qua một đảo nhỏ, Trì Am sẽ dừng lại để trao đổi một số nhu yếu phẩm hàng ngày với những người ngư dân trên đảo.
Không giống như tàu Boss Grey, mặc dù anh ta cũng làm việc tốt, nhưng bởi vì bản tính thương nhân nên anh ta cũng vẫn muốn kiếm được ít tiền. Còn Trì Am không thiếu tiền, tàu của cô được đóng ra hoàn toàn vì anh chàng tiên cá chứ không phải để kiếm tiền, nên cô thích thế nào thì làm thế đó, thậm chí phần lớn thời gian còn bán cho ngư dân với giá rất rẻ.
Điểm dừng chân đầu tiên của Trì Am là đến đảo Little State.