Tiền Lung Lung trong lòng yên lặng tính toán số tiền lương vừa rồi chia nếu chia cho bốn, rồi lại tính toán tỉ suất hối đoái của vàng ngày đó một chút, cùng với số lượng gram cần thiết cho một đồng tiền vàng, nhịn không được hai tay nắm chặt.
Ly thép bị cô bóp thành một cục, ở trong lòng bàn tay cô không ngừng biến hình, khuôn mặt của Lưu Liên và Ngũ Bân cũng biến hình theo luôn.
Người đầu tiên không nhịn được là Lưu Liên, thật ra Tiền Lung Lung không có làm cái gì, thế nhưng anh ta cảm giác phải chịu áp lực rất lớn! Vì vậy anh ta nói với Ngũ Bân: "Theo tôi được biết, bên cạnh vẫn có bốn năm vệ sĩ, bọn họ luân phiên là đủ rồi. Để cho Lung Lung chúng ta đứng ở bên cạnh Hạ đổng, nơi phụ nữ bất tiện tham gia thì dùng mấy người vệ sĩ kia, gặp phải tình huống nguy hiểm Lung Lung chúng ta cũng có thể giải quyết. Hơn nữa anh cũng nhìn thấy Lung Lung chênh lệch với các vệ sĩ khác rồi, giá cả thì không nên theo như tiêu chuẩn ban đầu?"
Hai mắt Tiền Lung Lung sáng lên, trong ánh mắt nhìn về phía Lưu Liên tràn đầy tán thưởng. Khuôn mặt Lưu Liên co rút, loại ánh mắt nhìn cấp dưới này thật làm cho người ưu thương, cô còn chưa có ký hợp đồng với công ty vệ sĩ đâu!
Ngũ Bân hít sâu một hơi, nhìn nhìn chiếc ly thép đã biến dạng vô cùng thê thảm, sau một hồi đặt lên bàn cân tính mạng của mình và trinh tiết của ông chủ để tính toán, cuối cùng nói: "Liên ca nói có đạo lý, như vậy đi, tiền lương của Tiền tiểu thư gấp bốn lần so với tiêu chuẩn ban đầu, nếu có lập công còn có thể thêm tiền thưởng. Thế nhưng tôi còn phải tuyển thêm một vệ sĩ nữa, ý của Triệu đổng là, không thể ít hơn hai người."
Anh ta vừa dứt lời, khí áp trong phòng lập tức trở lại bình thường, hai người hít sâu vài cái, cảm giác sống sót sau tai nạn thực tốt.
Mấy người lại nói một chút về công việc tiếp theo, sau đó liền vui vẻ bàn về việc ký hợp đồng. Tiền Lung Lung mỉm cười đứng lên, lại nghe thấy Ngũ Bân nói với Lưu Liên: "Quy củ cũ, 15% tiền hoa hồng của chúng tôi sẽ trực tiếp gửi vào tài khoản của công ty các cậu."
Tiền Lung Lung lỗ tai giật giật: "Chậm đã!"
Lưu Liên cảm giác phía sau lưng mình có chút phát lạnh.
"15% tiền hoa hồng, là khấu trừ từ trong tiền lương của tôi sao?" Giọng nói Tiền Lung Lung mang theo một chút sát ý.
Lưu Liên cứng ngắc gật đầu, trong nháy mắt, anh ta cảm thấy đầu của mình đã không ở trên cổ rồi.
"À, " Tiền Lung Lung gật gật đầu, sau đó trực tiếp nói với Ngũ Bân, "Tiền hoa hồng của vệ sĩ khác anh trực tiếp khấu trừ từ trong tiền lương nhé, của tôi không cần, bởi vì tôi vẫn chưa ký kết với Lưu quản lý, chúng ta trực tiếp ký kết đi."
Lưu Liên, Ngũ Bân: . . .
Nữ thổ phỉ mà nữ thổ phỉ mà!
Lưu Liên anh ta lăn lộn nhiều năm trong nghề như vậy, cho tới bây giờ chưa bao giờ bị người qua cầu rút ván rồi phá dỡ luôn như vậy! Tức giận xông lên làm đầu óc của anh ta muốn hôn mê, anh ta vừa muốn kháng nghị với Tiền Lung Lung, thì chợt nghe thấy ly thép ở trong lòng bàn tay Tiền Lung Lung phát ra tiếng rên rỉ, độ dày của nó hiển nhiên so với chất liệu gốc lớn hơn rất nhiều, đã đạt đến trình độ vượt trội về chất liệu.
Lưu Liên sát khí cứng rắn chuyển thành nụ cười hớn hở: "Nên như thế hẳn là phải thế, cô vốn sẽ không ký kết với chúng tôi. Nếu như chủ thuê trực tiếp mướn, chúng tôi cũng không có quyền rút ra tiền hoa hồng."
Tiền Lung Lung hài lòng gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc: "Nếu như vệ sĩ tử vong, như vậy chủ thuê và công ty vệ sĩ có phải sẽ cung cấp một số phí mai táng hay không?"
Ngũ Bân nói: "Trên lý thuyết chỉ cần đóng bảo hiểm thân thể đầy đủ cho vệ sĩ là được rồi, tuy nhiên ông chủ chúng ta và Liên ca có vẻ như đều cho thêm một số phí mai táng đấy."
"Vậy giả thiết tôi đồng thời cứu được chủ thuê, thuận tay cũng cứu được vệ sĩ kia, số tiền kia. . . Có phải nên chia cho tôi một ít không?"
Lưu Liên Ngũ Bân: . . .
Nữ tội phạm kinh tế a nữ tội phạm kinh tế a!
Phí mai táng người ta cả đời chỉ có thể cầm được một lần, Tiền Lung Lung cô là muốn cứu một lần cầm một lần sao?
Chu Bái Bì [2] cũng chỉ đến vậy thôi!
[2] Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động (Trích: Bảy thanh hung giản)