• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ quá trình Tiền Lung Lung không nói một câu, nhưng yên tĩnh lắng nghe, vô cùng có tự giác của vệ sĩ. Hạ Thừa Nghĩa càng ngày càng cảm thấy hài lòng, chẳng qua là ánh mắt của cô có thể thoáng giảm tính xâm lược xuống một chút hay không!

Sau khi dặn dò công chuyện xong thì Kim Minh Hâm cũng không có đi ra ngoài, thấy Hạ Thừa Nghĩa chau chau mày, Kim Minh Hâm nở nụ cười nói: "Tôi cũng muốn biết người xung phong làm việc nghĩa đấy là ai, đầu năm nay loại người này khó tìm lắm."

Hạ Thừa Nghĩa gật gật đầu: "Quả thật là, tôi thật sự rất muốn rất muốn cảm ơn cô ấy. Chẳng qua nếu như cô ấy không ngại, tôi còn hy vọng có thể cho cô ấy một khoản tiền, cảm thấy không dùng hành động biểu đạt một chút lòng biết ơn trong lòng liền không thoải mái. Chỉ sợ người như vậy lòng tự trọng sẽ cao, đối với việc chúng ta trả thù lao, sẽ cảm thấy là một loại vũ nhục."

"Có lẽ anh có thể giúp cô ấy giải quyết chút phiền toái, nghe nói cô ấy làm công ở công trường, gia cảnh cũng không tốt, nói không chừng có chỗ cần anh giúp. Hơn nữa cho dù hiện tại không có, thì tương lai cũng nhất định sẽ có."

"Cậu như vậy hình như là đang chờ mong người khác gặp bất hạnh."

Kim Minh Hâm nhún nhún vai: "Có thể bởi vì tôi tương đối là con buôn a."

"Ừ, như vậy mới phù hợp với thị trường kinh tế ."

Bọn họ tùy ý trò chuyện, Ngô trợ lý ôm một xấp tư liệu đi vào văn phòng, nhìn thấy Tiền Lung Lung thì sửng sốt một chút.

"Đã tìm được người?" Hạ Thừa Nghĩa hỏi.

"Đã tìm được," Ngô trợ lý gật gật đầu, duỗi ra ngón tay, "Ngay tại phía sau anh."

Hạ Thừa Nghĩa và Kim Minh Hâm yên lặng dời tầm mắt chuyển lên trên người Tiền Lung Lung, người trong cuộc giống như căn bản không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Hạ Thừa Nghĩa.

Trong nháy mắt đó trong đầu Kim Minh Hâm chạy qua rất nhiều ý niệm/khả năng, anh ta là một người vô cùng thiết thực mà lại luôn luôn thích có mấy suy nghĩ xấu xa. Tiền Lung Lung hôm trước mới cứu được Hạ Thừa Nghĩa, hôm nay liền trở thành vệ sĩ bên người anh hơn nữa lại cứu một lần nữa, loại trùng hợp này không thể không khiến người hoài nghi, người này là tiếp cận Hạ Thừa Nghĩa có mục đích. Hạ Thừa Nghĩa tương đối xui xẻo, mỗi lần thu mua một công ty cướp được một công trình cũng sẽ bị đồ liều mạng ghi hận, người khác bình thường buôn bán cạnh tranh thu hoạch chính là thanh danh và tiền, Hạ Thừa Nghĩa thu hoạch cũng là thanh danh và tiền, nhưng còn bổ sung thêm một số kẻ thù. Vì ông chủ có loại thể chất gây họa này, nên Kim Minh Hâm thật sự không thể không nhìn người có ý đồ tiếp cận Hạ Thừa Nghĩa thành quân địch giả kế tiếp.

Cũng may bản thân Hạ Thừa Nghĩa cũng không phải là người như thế, anh nhìn người thường rất chuẩn, ánh mắt Tiền Lung Lung quá thanh tịnh, căn bản cũng không giống người dụng tâm kín đáo. Quan trọng nhất là, một người chột dạ không thể nhìn chằm chằm anh không dời mắt như vậy, mà còn nhìn chòng chọc tới mức anh cũng cảm thấy chột dạ!

"Hôm trước ở công trường, là cô đã cứu tôi?" Hạ Thừa Nghĩa đứng lên trực tiếp hỏi, anh cảm thấy đối mặt loại người như Tiền Lung Lung này, trực tiếp là hiệu quả tốt nhất.

Tiền Lung Lung nghiêng đầu, cẩn thận nhớ lại một chút ngày hôm trước từ lúc bắt đầu rời giường, ăn cơm, chịu đói, bắt đầu làm việc, làm việc, gặp được mỹ nam, bổ nhào đè lại, ngủ, toàn bộ quá trình, sau đó lắc đầu nói: "Hôm trước tôi nhìn thấy anh rồi, nhưng là không có cứu."

Hạ Thừa Nghĩa giờ phút này nhìn cô càng lúc càng giống người trong phòng bệnh từ từ nhắm hai mắt yên tĩnh ngủ, nghe thấy cô phủ nhận, tự nhiên là không tin, hơn nữa càng thêm vững tin vào phẩm chất Tiền Lung Lung. Đổi lại người khác, nhất định sẽ trước tiên tranh công còn đòi thù lao, nào có như Tiền Lung Lung phủ nhận như vậy.

Kim Minh Hâm ngược lại là cho rằng cô chột dạ, không dám thừa nhận chuyện này, càng chứng minh Tiền Lung Lung xuất hiện có mục đích khác. Nói không chừng Cao Xương Thịnh xuất hiện chính là vì bảo Tiền Lung Lung lập công ở trước mặt Hạ Thừa Nghĩa, tranh thủ tín nhiệm của anh. Anh lấy tay sờ lên cằm, cao thấp dò xét Tiền Lung Lung, càng nhìn càng cảm thấy cô thật sự là xinh đẹp, tuy rằng mặc quần áo thoải mái, nhưng cũng che giấu không được đường cong mỹ lệ. Loại tướng mạo này không đi làm minh tinh trái lại lại đi làm loại công việc nguy hiểm này . . .

Lớn lên xinh đẹp như vậy, sẽ không phải là người khác phái tới câu dẫn Hạ Thừa Nghĩa chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK