"Đối phương rất chuyên nghiệp, từ sắp xếp đến hành động gần như hoàn thành trong vòng một phút, sạch sẽ và gọn gàng, làm cho người ta không có có bất cứ cơ hội phản kháng nào. Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, cũng không phải dân liều mạng, sẽ không làm thương tổn đến người ngoài mục tiêu. Nhưng không biết Tống tiểu thư và Hạ đổng ai mới là mục tiêu chính thức của bọn họ, họ còn sống hay không? Bất quá khả năng sống sót của bọn họ rất lớn, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ nhận được cuộc gọi từ những kẻ bắt cóc." Vệ sĩ Tống Thiến Vinh mang tới sau khi điều tra hoàn cảnh xung quanh nói, "Tôi đã kiểm tra thiết bị định vị trên người Hạ đổng, cũng đã không có tín hiệu. Mà bốn phía không có dấu chân và dấu vết đánh nhau, điều đó chứng tỏ bọn họ đã xử lý cảnh vật chung quanh, rất khó lần theo dấu vết."
"Long tỷ, có lẽ chúng ta nên gọi cảnh sát ngay! thuận tiện mượn cảnh sát thành phố C điều tra, tiếp tục lần theo dấu vết. Đồng thời liên lạc với người nhà Hạ đổng và Tống tiểu thư, luôn chú ý xem bên kia có kêu gọi tống tiền hay không." Vệ sĩ A tiến lên đề nghị.
"Vậy cậu đi báo động đi." giọng Tiền Lung Lung thật bình tĩnh, nhưng mang theo kiềm chế, tựa như trước bão táp là bầu trời bao la, tối tăm và ảm đạm, "Tôi đi tìm Hạ Thừa Nghĩa."
"Long tỷ, đối phương đã xử lý hiện trường hết rồi, không có thiết bị chuyên nghiệp, rất khó." Vệ sĩ B nói với khuôn mặt cay đắng.
"Đi ra." ánh mắt Tiền Lung Lung nhìn về phía một cái lán bỏ hoang, "Đi ra làm việc có thịt ăn."
Vệ sĩ AB thêm vệ sĩ Tống Thiến Vinh: . . .
Long tỷ đây là nói chuyện phiếm với ai?
Bọn họ đồng loạt nhìn cái góc hẻo lánh đen sì kia, một bóng dáng thấp bé rụt rè bước ra trong ánh mắt của mọi người, là một con chó hoang trụi lông gầy trơ xương. Có lẽ là một cư dân chuyển đến tòa nhà, không cho phép nuôi dưỡng một con thú cưng lớn như vậy, con chó bị bỏ lại chỗ này và biến thành một con chó hoang.
Lông của con chó hoang trụi lủi không nhìn ra được màu lông vốn có, ốm đến mức gió thổi là bay. Ngược lại chân rất cao to, nhưng như vậy lại có vẻ nó càng giống bộ xương hơn.
Tiền Lung Lung vẫy vẫy tay, con chó hoang với ánh mắt tràn ngập thù địch với nhân loại liền vẫy cái đuôi hấp tấp chạy tới. Nó liếm liếm bàn tay dang duỗi ra của Tiền Lung Lung, cúi đầu ngửi cái cà- vạt cô lấy ra từ trong túi áo.
Vệ sĩ AB: . . .
Long tỷ cô luôn mang theo cà- vạt của Hạ đổng hả? Mặc dù có chút không dám nói ra khỏi miệng, nhưng không nghi ngờ chút nào, loại hành vi này của Long tỷ bọn họ ở trong xã hội có thể dùng hai loại danh từ để diễn tả: theo dõi cuồng, si mê, là si muội.
Con chó hoang cẩn thận ngửi trong chốc lát, lại ngửi trên mặt đất, sau khi dạo qua một vòng thì ngẩng đầu sủa vài tiếng "Uông Uông" về phía tây nam.
Tiền Lung Lung đưa mắt liếc vệ sĩ B một cái: "Đi lái xe."
Vệ sĩ Tống Thiến Vinh mang tới nhíu mày nói: "Cho dù có thể dựa vào mùi lần theo dấu vết, nhưng đối phương nhất định đi không xa sẽ thay đổi ô tô, đến lúc đó con chó cũng vô dụng thôi."
"Câm miệng," Tiền Lung Lung cố hết sức kiềm chế cơn thịnh nộ, dùng ánh mắt giống như nhìn đồ bỏ đi nhìn vệ sĩ Tống nói, "Không sử dụng đến thì câm miệng, ngoan ngoãn báo động đi."
"Cô. . ." Vệ sĩ Tống tức giận xông tới, vừa muốn dạy dỗ người phụ nữ không thể giải thích này này vài câu, đã bị vệ sĩ A đè lại bịt miệng lại.
Anh ta giãy giụa trong chốc lát, vệ sĩ B đã lái xe tới đây, Tiền Lung Lung theo con chó đi đến một chỗ, con chó hôn một vòng, ngẩng đầu nhìn Tiền Lung Lung, trong ánh mắt mang theo một tia mờ mịt.
"Cho nên tôi nói như vậy vô dụng thôi, đối phương nhất định sẽ lên xe, các người. . ." Vệ sĩ Tống mở miệng, lời còn chưa nói hết liền ngưng luôn. Lần này không phải vệ sĩ A che miệng anh ta, mà là Tiền Lung Lung một cước đạp anh ta im miệng, chỉ có thể bụm lấy dạ dày rên rỉ.
Tiền Lung Lung nghiêm túc kiểm tra mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám nói: "Lên xe, vạn nhất trời mưa sẽ không đuổi được."
Vệ sĩ AB thức thời giữ vệ sĩ Tống ngồi ghế sau, Tiền Lung Lung mang theo chú chó hoang chia ra lên ghế lái và tay lái phụ, cô nổ máy xe, kỹ thuật điều khiển vô cùng cuồng dã.
Vệ sĩ A tiến đến bên tai vệ sĩ Tống thấp giọng nói: "Thấy chúng ta đều là cùng một công ty, nhắc nhở cậu một câu, nếu không có biện pháp thì câm miệng đi, Long tỷ chúng ta cậu không thể trêu vào nổi đâu!"
"A nhé. . ." Vệ sĩ Tống vừa rên rỉ vừa hỏi, "Cô ấy làm sao đuổi theo?"
"Cùng được Hạ đổng thuê chung chúng ta, có một cựu lính đánh thuê, thân thủ bình thường, nhưng rất am hiểu cách lần theo dấu vết. Lúc Long tỷ một quyền đánh bay anh ta còn không phục, nói muốn so sở trường. Kết quả anh ta liền biểu diễn trình độ lần theo dấu vết của mình một chút, chút kỹ thuật này liền bị Long tỷ học mất. Long tỷ chúng ta học cái gì, không cần nhìn lần thứ hai."
Mà phía trước Tiền Lung Lung, đang chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, vừa lái xe giống như bay lên. Có thể đang lần theo dấu vết trên đường còn có thể lái nhanh như vậy, cũng chỉ có một mình Tiền Lung Lung.
Đó cũng là may mắn của bọn họ, khu dân cư này gần vùng ngoại thành, đường ở đây không được sửa chữa, đường đất vẫn còn rất nguyên thủy. Lái xe trên con đường này phải là xe địa hình, và lốp xe của những chiếc xe địa hình này đã định trước sẽ lưu lại hoặc nhiều hoặc ít dấu vết trên mặt đất. Nếu bạn đi trên đường cao tốc, có nhiều phương tiện hơn, liền khó có thể theo dõi. Nhưng những kẻ bắt cóc không cần thiết cũng sẽ không lên cao tốc, bởi vì gần đây có một trạm thu phí, cũng không an toàn.
Vệ sĩ Tống vẫn còn không phục: "Trên đường đi bọn họ nhất định sẽ đổi xe!"
Nhưng thật ra là anh ta đang cùng vệ sĩ A kề tai nói nhỏ, nhưng Tiền Lung Lung vẫn nghe được. Cô nhàn nhạt nói: "Tôi đang đuổi theo chiếc thứ hai, chiếc thứ nhất đã lên đường cao tốc rồi."
Vệ sĩ Tống rốt cuộc ngậm miệng.
Tiền Lung Lung vốn đang lái nhanh, đột nhiên dừng xe lại. Vệ sĩ Tống va vào ghế trước, lầm bầm một câu sao bỗng nhiên dừng xe. Tiền Lung Lung nói: "Đã tìm được."
Bọn họ xuống xe đi vài bước, chỉ thấy cách đó không xa có một cái nhà kho bỏ hoang, trước cửa đậu một chiếc xe việt dã, con chó hoang nhìn chằm chằm vào nhà kho lắc cái đuôi với Tiền Lung Lung.
Vệ sĩ Tống vỗ vỗ cánh tay vệ sĩ A: "Long tỷ chúng ta lợi hại quá!"
Vệ sĩ AB: ai chúng ta với cậu!
Hạ Thừa Nghĩa đã sớm tỉnh dậy, trên thực tế lần đầu tiên khi nguy hiểm kéo tới anh đã nhận ra, làm một con tin có thâm niên, trực giác đối với nguy hiểm của Hạ Thừa Nghĩa so với bất kỳ kẻ nào đều nhạy bén hơn. Đáng tiếc khi anh tránh thoát lần công kích đầu tiên vừa định gọi vệ sĩ tới, lại phát hiện thủ hạ của anh ngay từ lúc đó đã bị yên lặng đánh ngã.
Bọn cướp có sáu người, và sau khi lên kế hoạch cẩn thận, Hạ Thừa Nghĩa hai tay khó khăn địch bốn tay, rất nhanh liền bị bắt, hết thảy đều ở trong kế hoạch, duy nhất ngoài ý muốn là Tống Thiến Vinh.
Nghĩ cũng biết mục tiêu của những kẻ bắt cóc khẳng định chỉ có một mình Hạ Thừa Nghĩa, Tống Thiến Vinh vốn phải là sững sờ và chờ đợi giải cứu là được rồi. Nhưng bởi vì sự né tránh của Hạ Thừa Nghĩa, cô ta tránh né được công kích lần đầu tiên, hay bởi vì Hạ Thừa Nghĩa chống cự, khăn trùm đầu của một gã cướp bị xốc lên, Tống Thiến Vinh đã vô cùng vinh dự trở thành con tin thứ hai sau Hạ Thừa Nghĩa, còn là chủ̉ng loại con tin chuẩn bị bị giết kia.
"Đại ca, làm sao bây giờ?" Kẻ bị xốc khăn trùm đầu lên hỏi.
"Một người bị trói, hai người cũng vậy, cộng thêm tiền của Tống tiểu thư có thể nhiều thêm một phần." Đại ca và giọng của những người đặt câu hỏi trước đó đều giống nhau, Hạ Thừa Nghĩa nhìn lại, trên người bọn họ đều mang theo một dụng cụ thay đổi giọng nói.