Hạ Thừa Nghĩa từ đấy tìm được phương pháp giảm sức ép, càng thân thiết anh càng thích tạo áp lực, nhìn thấy biểu tình người khác tức giận không phát ra được anh thật sự là vô cùng vui vẻ. Đương nhiên, tạo áp lực đối với kẻ địch và yêu cầu nghiêm khắc đối với bạn bè thân thích tuyệt đối là hai việc khác nhau, tuy nhiên người trong cuộc thì cảm thấy không hề khác biệt.
Bởi vì Hạ Thừa Nghĩa kính già yêu trẻ, lại thông cảm cho quần thể yếu thế, chưa bao giờ ra tay với Triệu Dương trong nhà và người giúp việc, lái xe dựa vào lao động kiếm tiền lương, cho nên thành phần tri thức của công ty các thành phố lớn chính là đối tượng tốt để anh dạy dỗ, đứng mũi chịu sào chính là phụ tá đắc lực của Hạ Thừa Nghĩa - - thư ký Kim Kim Minh Hâm, trợ lý Ngô Ngô Đồng.
Thật ra Kim Minh Hâm hoàn toàn có thể đem một đống lớn cơm hộp này tới phòng làm việc của mình, cũng gọi Tiền Lung Lung xuống lấy rồi đi nhà ăn ăn cơm. Nhà ăn công ty yêu cầu bữa sáng và bữa trưa mỗi tháng phải được đặt trước, trước cuối tháng thống kê nhân số công nhân đặt món, nhà ăn căn cứ vào nhân số nấu ăn, người không có đặt món cho dù là ông chủ lớn cũng không thể có cơm ăn, bởi vì họ không có nấu nhiều như vậy. Hạ Thừa Nghĩa mỗi ngày không biết sẽ dùng cơm ở đâu, nên người đi theo anh công tác tự nhiên cũng sẽ không đặt cơm ở nhà ăn, lúc không có cơm ăn bọn họ đều đi đặt ở bên ngoài.
Tuy nhiên làm vậy thì khó tránh văn phòng tất cả đều là mùi đồ ăn, cho nên các công nhân viên sau khi đặt món đều đi nhà ăn ăn, vệ sĩ cũng không ngoại lệ, bọn họ luân phiên đi xuống đó ăn. Chỉ có Hạ Thừa Nghĩa chính là ông chủ có văn phòng độc lập mà lại có thông gió tốt, sẽ ăn ở phòng làm việc, bởi vì có thể vừa ăn cơm vừa xử lý giấy tờ.
Nhưng lần này Kim Minh Hâm rõ ràng là để cho Hạ Thừa Nghĩa thấy được sức ăn kinh người của Tiền Lung Lung, hơn nữa hơi ác ý mà nghĩ muốn Hạ Thừa Nghĩa hối hận lúc trước không chịu nghe anh ta nhắc nhở. Nhưng Kim Minh Hâm không nghĩ tới, thùng cơm Tiền Lung Lung này lần này lại có thể sửa làm thục nữ, chỉ ăn một hộp nhỏ liền không ăn nữa, quả thực chính là nghe rợn cả người!
Chẳng lẽ Tiền Lung Lung là muốn lập hình tượng tốt ở trước mặt ông chủ, để tránh bởi vì ăn quá nhiều mà bị đuổi việc? Kim Minh Hâm lắc đầu, với hiểu biết của anh ta đối với Tiền Lung Lung, thì không có khả năng. Một người có thể mặc đồng phục nữ cấp ba lúc phỏng vấn, làm sao có thể có loại tâm cơ này.
Thức ăn cho lợn trong miệng Hạ Thừa Nghĩa được Tiền Lung Lung mang tới, cô chồng mấy cái hộp cùng một chỗ, một tay nâng hộp đồ ăn được hai cậu trai giao hàng đưa tới, đi tìm Kim Minh Hâm, dẫn tới vô số người trong công ty liếc mắt. Nhất là những chàng trai độc thân hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Tiền Lung Lung còn không biết thân phận của cô đã bị dáng vẻ xinh đẹp của cô kinh diễm, trông thấy động tác nữ hán tử một tay xách cơm, một lời nhiệt huyết lập tức liền héo úa.
Tiền Lung Lung hoàn toàn không thèm để ý cách nhìn của người chung quanh, đưa cơm hộp đến văn phòng Kim Minh Hâm, vừa mở cửa đã nhìn thấy gương mặt đau khổ của Kim thư ký.
"Tôi đặc biệt đặt cơm cho cô, vì sao cô không ăn!" Kim Minh Hâm nhớ tới mệnh lệnh của Hạ Thừa Nghĩa "Ăn hết đống thức ăn dành cho heo này đi, bằng không thì đừng hòng tôi thanh toán tiền ăn buổi trưa hôm nay cho cậu", mà không khỏi đau buồn.
Tiền Lung Lung sửng sốt một chút, sau đó cười với Kim Minh Hâm nói: "Anh coi như làm người không tệ, trước kia người trong đoàn làm phim chỉ muốn làm sao cắt xén thức ăn của tôi, anh còn lập tức giúp tôi đặt nhiều như vậy."
"Cô thật giống như không có chú ý tới trọng điểm lời tôi vừa nói, cô, vì, sao, không, ăn!" Kim Minh Hâm nhìn qua đống cơm hộp kia đôi mắt sắp bốc lửa rồi.
"Tôi tối hôm qua đã ăn rồi không phải sao?" Tiền Lung Lung nói.
"Bây giờ là giữa trưa."
"Đúng vậy a."
"Cô đêm qua ăn cơm, là có thể tính đến buổi trưa hôm nay sao? Cô là lạc đà hay là cây xương rồng!" Kim Minh Hâm nhìn đống cơm hộp kia vỗ bàn.
"Ngoại trừ khi học cấp hai thân thể phát triển, trên cơ bản tôi đều là ba ngày ăn một bữa cơm no là đủ rồi, nếu không nhà của tôi làm sao có thể nuôi nổi tôi chứ."