Ánh mắt Hạ Thừa Nghĩa đảo qua hai vệ sĩ mới tới, bởi vì Tiền Lung Lung hiện tại đang mặc đồng phục cận vệ nên so với đồng phục dân công đầy bụi đất ngày hôm qua thì có chênh lệch quá lớn, khiến Hạ Thừa Nghĩa không có nhận ra cô trước. Anh nghe Ngũ Bân giải thích, có chút nhíu mày.
"Một vệ sĩ mà lương cơ bản một năm so ra còn cao hơn tổng số tiền thưởng phúc lợi toàn thời gian của quản lý cao cấp công ty chúng ta, năng lực làm việc và tiền lương của cô ấy có tương đồng không?" Hạ Thừa Nghĩa không thiếu tiền, nhưng cũng không ai có thể nguyện ý ném tiền vào trong nước chơi.
Ngũ Bân hít sâu một hơi nói: "Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, Tiền tiểu thư là một nhân viên bảo an vô cùng ưu tú, tuyệt đối không phụ phần tiền lương này."
"Cho dù thân thủ cô ấy rất tốt, nhưng nam nữ dù sao cũng khác biệt, tôi cảm thấy cô ấy không cách nào đảm nhiệm được."
Vì vậy vấn đề Ngũ Bân đề cập ban nãy lại bị lấy ra nhắc lại một lần, đáng tiếc hiện tại Tiền Lung Lung không thể trực tiếp một quyền nện xuyên qua cái bàn cho Hạ Thừa Nghĩa xem để chứng minh thực lực của mình.
"Tiền tiểu thư là một vệ sĩ vô cùng chuyên nghiệp, qua quan sát cẩn thận, tôi cho rằng cô có thể gạt bỏ nam nữ khác biệt, có thể hoàn thành công việc này một cách hoàn hảo." Cũng may Ngũ Bân làm quản lý đội bảo an nhiều năm, nhiều lần giúp Hạ Thừa Nghĩa tìm vệ sĩ, mồm mép đã sớm luyện nhuần nhuyễn, loại chuyện trợn mắt nói lời bịa đặt này đối với anh ta mà nói hoàn toàn không có áp lực.
Hạ Thừa Nghĩa nói thế nào nhỉ? Tôi không có biện pháp gạt bỏ khác biệt nam nữ đồng ý phần công tác này đâu! Đàn ông mà, càng là người có năng lực như Hạ Thừa Nghĩa, lại càng không có biện pháp tiếp nhận sự thật một cô gái xinh đẹp bảo vệ mình, bề ngoài Tiền Lung Lung đối với giới vệ sĩ thật sự mà nói rất có tính khiêu chiến.
Nhưng lời này không thể nói ra, nếu không sẽ cho người ta cảm thấy Hạ Thừa Nghĩa ngay cả con gái cũng không bằng. Anh ta đang sắp xếp lại ngôn ngữ, thì cửa phòng làm việc đã bị người đẩy ra.
Hạ Giản Nhiên và một người đàn ông cao lớn đi tới.
Hạ Thừa Nghĩa lần thứ ba nhíu mày, mỗi ngày chuyện để cho anh nhíu mày thật sự là nhiều lắm.
Hạ Giản Nhiên là con gái không biết xếp hàng thứ mấy của Hạ Lăng Thiên, mẹ của cô ta là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mà lại có khí chất, chưa bao giờ tranh chưa bao giờ đoạt, bị Hạ Lăng Thiên lừa cũng nén giận, nhưng thật ra bà là một người rất dịu dàng nên cũng không tranh thủ vì lợi ích bản thân, bình thường căn bản không có tiếp xúc gì với Hạ Thừa Nghĩa. Hạ Giản Nhiên kế thừa dung mạo và tính cách của mẹ mình, cùng với bệnh tâm thần di truyền của. . . Gia tộc.
Nếu như không có phát bệnh, Hạ Giản Nhiên tuyệt đối sẽ không tìm đến Hạ Thừa Nghĩa đòi tiền. Thế nhưng một khi cô ta đến, liền chứng minh vị này lại quên uống thuốc.
Giống như đống thân thích phế phẩm kia của Hạ gia nhân viên bảo an đều ngăn cản ở bên ngoài, thế nhưng Hạ Giản Nhiên không được, cô ta điên lên có thể đội công ty lên trang bìa tạp chí bát quái một tháng không rơi xuống.
Cô ta đến lần nào thì thư ký Kim đều cũng sẽ không ngăn cản mà để cô ta gặp Hạ Thừa Nghĩa, tận mắt nhìn Hạ Thừa Nghĩa ký một tấm chi phiếu thì tâm tình Hạ Giản Nhiên sẽ bình phục, sau mỗi lần cầm được chi phiếu cô ta liền ngoan ngoãn quay về trại an dưỡng trị bệnh.
Thế nhưng lần này không giống vậy, bệnh của cô ta hiển nhiên nghiêm trọng hơn. Khi Hạ Thừa Nghĩa ngồi xuống ký hợp đồng, cô ta vốn vô cùng bình tĩnh lại nhào lên người Ngũ Bân. Người bị bệnh tâm thần phát tác, coi như là một cô gái yếu đuối, sức lực cũng vô cùng lớn. Ngũ Bân không tiện trực tiếp tổn thương cô ta, Tần Dương liền vội vàng tiến lên hỗ trợ, hai người đàn ông liền bị Hạ Giản Nhiên kiềm chế.
Lúc này người đàn ông cao lớn đi theo Hạ Giản Nhiên bước một bước dài vọt tới trước người Hạ Thừa Nghĩa, từ trong túi áo lấy ra một cái bình nhỏ hắt về hướng Hạ Thừa Nghĩa.
Với tư cách là kẻ gây họa cho giới vệ sĩ, ba ngày một họa nhỏ năm ngày một họa lớn nên thân thủ của Hạ Thừa Nghĩa cũng không tệ lắm, từ Thái Cực quyền đến Không Thủ đạo Taekwondo đều học qua, đối phó một hai kẻ bắt cóc vẫn rất dễ dàng. Ngay khi người đàn ông cao lớn đó xông lại, anh đã làm tốt công tác chuẩn bị né tránh, bất đắc dĩ phạm vi ảnh hưởng của chất lỏng có thể so với lựu đạn loại nhỏ, anh có trốn cũng không tránh khỏi a- xít sun-phu-rit đậm đặc hắt tới trước mặt.