• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, Hạ Thừa Nghĩa đang hỏi Tiền Lung Lung: "Vì sao không làm diễn viên, không phải so với vệ sĩ tốt hơn nhiều sao? Tôi nhớ được cô thích lương cao mà, con đường kiếm tiền của diễn viên càng nhiều hơn."

Tiền Lung Lung cùng biên kịch đang ở bên ngoài nhà đồng thời nói: "Nam chính quá xấu!"

Hạ Thừa Nghĩa còn tốt, bản thân anh là người đàn ông cực kỳ đẹp trai, nghe Tiền Lung Lung không muốn quay phim với nam diễn viên ngược lại sang đây làm vệ sĩ cho mình, trong lòng như có một loại cảm giác thỏa mãn vi diệu muốn bay lên. Cho dù đóng phim tình cảm và vệ sĩ là hai loại sở thích hoàn toàn bất đồng, thế nhưng Hạ Thừa Nghĩa vẫn có một chút kiêu ngạo nhàn nhạt như vậy.

Thẩm Học Văn thì không giống vậy, sau khi nghe lời nói của biên kịch sắc mặt anh ta khẽ biến, ánh mắt lướt qua liếc nhìn phía sau lưng biên kịch một cái. Sau đó là nắm cái cằm của biên kịch, bảo đầu của anh ta chuyển hướng ra sau một chút.

Thiệu Hoa đứng ở sau lưng biên kịch, hơi vểnh miệng nhìn anh ta.

Biên kịch: . . .

Nếu nói người khác xấu xí, mà người ta vừa lúc ở phía sau ngươi thì không có kích thích chút nào hết mà! Tiền Lung Lung lần này bị cô hại chết rồi, Thiệu Hoa mặc dù là người chỉ mới xuất đạo hai năm, nhưng nghe nói rất có bối cảnh, đắc tội vua màn ảnh tương lai anh ta còn có thể gia nhập vào đội ngũ biên kịch nữa hay không đây?

"Sao lại tới đây?" Thẩm Học Văn không để ý tới khuôn mặt đại chúng tràn ngập ưu thương của biên kịch, nắm cái cằm của anh ta vứt qua một bên, không cho anh ta ngăn trở mình và Thiệu Hoa.

Thiệu Hoa là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, nếu nói riêng về ngoại hình thì thật ra anh ta hơi nhỉnh hơn Hạ Thừa Nghĩa. Chỉ là một năm trước đó anh ta gặp phải tai nạn xe cộ, bộ mặt bị thương tổn không nhỏ. Sau khi chữa trị, dung mạo của anh ta càng đẹp hơn lúc trước, thế nhưng dù sao rốt cuộc vẫn là phẫu thuật thẩm mỹ. Đối với người đàn ông chỉnh qua dung nhan, Tiền Lung Lung luôn luôn là khinh bỉ càng thêm khinh bỉ, nhưng cô không biết Thiệu Hoa cũng không phải tự nguyện phẩu thuật thẩm mỹ.

"Đến xem Hạ Thừa Nghĩa lại chạy tới đây đến diễu võ dương oai, cậu cứ để anh ấy tùy ý khi dễ như vậy hả?" khóe mắt Thiệu Hoa đảo qua Thẩm Học Văn, nghe được tên Hạ Thừa Nghĩa, đạo diễn theo phản xạ có điều kiện làm ra vẻ mặt nịnh nọt, khiến khóe mắt Thiệu Hoa mới vừa đảo qua liền giựt giựt.

"Không có cách mà, " Thẩm Học Văn buông tay, "Có tiền là đại gia, tôi không có tiền, mà cậu cũng chỉ có thể dùng thân để tài trợ, mà không phải tài trợ tiền tài."

"Chỉ cần tôi ở giới văn nghệ một ngày, cha tôi sẽ không cho tôi tiền. Lần trước làm giải phẫu đã dùng hết toàn bộ tiền để dành rồi, hiện tại tôi còn nghèo hơn cậu đó." Thiệu Hoa cũng rất bất đắc dĩ, làm một diễn viên mới, anh ta thật sự rất nghèo.

"Không có cách, chúng ta cũng là vì theo đuổi mộng tưởng thời niên thiếu. Vì thực hiện mộng tưởng, không thể không cúi đầu với thế nhân tầm thường!" Thẩm Học Văn vô cùng đau đớn nói.

Thế nhân tầm thường Hạ Thừa Nghĩa mới từ trong phòng nghỉ đi ra: . . .

"Xem ra cậu rất hi vọng bộ phim truyền hình đầu tiên mình chế tác bị cắt." Hạ Thừa Nghĩa nhíu mi nhìn Thẩm Học Văn.

Thẩm Học Văn lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, dáng vẻ cầu xin chà đạp cầu xin chà đạp hướng về phía Hạ Thừa Nghĩa, tỏ vẻ tôi rất nhẫn nhịn tùy cậu giày vò, tha hồ giáo huấn đừng ngại!

Thiệu Hoa thì nhìn biên kịch bị Tiền Lung Lung túm đi nói nhỏ, lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm. Bởi vì bộ kịch truyền hình này tình tiết đánh nhau rất nhiều, nữ chính nữ giả nam trang và nhân vật nam chính đầu tiên là không đánh nhau thì không quen biết, tiếp theo là kề vai chiến đấu, mà Thiệu Hoa vốn nhân thân thủ cũng xem như là tốt, trừ phi động tác có hệ số nguy hiểm rất cao, còn không anh ta chắc chắn sẽ không dùng thế thân. Bởi vậy cảnh Thiệu Hoa và Tiền Lung Lung đánh ngang tài ngang sức không hề ít, anh ta đối với diễn viên tạm thời có thể chịu được cực khổ lại không nói nhiều này có hảo cảm rất lớn. Hơn nữa bởi vì Tiền Lung Lung thân thủ tốt, động tác đối với Thiệu Hoa mà nói rất khó làm được thì cô vẫn làm rất tốt, dưới sự dẫn dắt của Tiền Lung Lung đều trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

Có loại cảm giác được bảo hộ.

Thiệu Hoa nhịn không được nhìn thoáng qua Hạ Thừa Nghĩa đang đả kích tinh thần Thẩm Học Văn, bỗng nhiên có loại cảm giác thứ thuộc về mình bị cướp đi.

Bên này biên kịch và Tiền Lung Lung kề tai nói nhỏ: "Cô thật sự là hại chết tôi rồi! Bởi vì cô chạy đi không làm diễn viên đóng thế nữa, đạo diễn thiếu chút nữa hành hạ chết tôi. Còn có bởi vì cô nói nhân vật nam chính xấu, tôi vừa rồi. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK