Cô cố gắng nhớ lại lời kịch Shakespeare đọc thuộc lòng lúc học đại học, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai bắt chước nói: "Anh là đồ ăn tốt nhất, nhìn thấy anh, em một xíu đồ ăn đều không cần ăn, chỉ ăn cơm trắng cũng cảm thấy đặc biệt hương vị ngọt ngào. Anh là bài văn trợ ngủ tốt nhất, nghĩ đến anh, không cần học thuộc từ đơn Anh ngữ em cũng có thể đi vào mộng đẹp ngọt ngào. Anh là tiền vàng xinh đẹp nhất, ở trước mặt anh, tất cả tiền vàng bảo thạch đều ảm đạm không ánh sáng. Thỉnh cho phép em trói. . . Xin anh đi vào tòa thành tương lai của em, em sẽ chất tiền vàng và bảo thạch đầy giường anh, vì anh chấp nhận tất cả vận rủi xoay quanh anh, vì anh kể những câu chuyện vui tươi nhất trước khi ngủ. Anh có nguyện ý đi theo em không?"
Cô ngửa đầu 45 độ, trong mắt tràn ngập tình cảm chân thành tha thiết.
Hạ Thừa Nghĩa, Thiệu Hoa, Thẩm Học Văn, biên kịch cùng với Tần Dương đã hoá đá: . . .
Hạ Thừa Nghĩa: loại cảm giác bị xem như tiểu thư quý tộc mảnh mai thời Trung Cổ làm sao phá giải đây! Vì sao lời của cô ngoại trừ vô sỉ bên ngoài còn chân thành như thế, chân thành khiến người không chút hoài nghi, chân thành làm anh cảm động đến mức muốn bóp chết mình luôn vậy?
Thiệu Dương: Thì ra, cảm giác được xem như công chúa mà bảo hộ khi quay phim trước đây, không phải là ảo giác sao?
Biên kịch: A, đám mây đêm nay, thật là trắng!
Tần Dương: Tôi chưa tỉnh ngủ phải không? Hay là ngày đó bị Tiền Lung Lung đánh ngã nhưng chưa hề tỉnh lại? Hiện tại hết thảy đều là ảo giác của tôi? Không biết bị bệnh tâm thần, thì bảo hiểm y tế có chi trả cho hay không?
Thẩm Học Văn: Từ câu từ thổ lộ này, thì Hạ Thừa Nghĩa đối với cô ấy mà nói trừ ăn ra thì chính là ngủ, chính là tiền, đừng tưởng rằng dùng từ ngữ hoa lệ trau chuốt là có thể che giấu đi nội hàm tầm thường trong đó, gạt được người khác chứ không lừa được tôi đâu!
Theo như theo lẽ thường, Hạ Thừa Nghĩa hẳn là cấp tốc treo cái ý đồ này của Tiền Lung Lung lên trên cành cây cao, hơn nữa dụng tâm hiểm ác mà sa thải người phụ nữ dám thổ lộ trước mặt bạn bè thời thơ ấu khiến anh xuống đài không được, làm cho cô không có cơ hội tiếp cận mình nữa.
Thế nhưng Hạ Thừa Nghĩa có thể trêu chọc nhiều đối thủ như vậy, cũng biết người này không phải là người có thể nói chuyện theo lẽ thường.
Không cần biết sau khi nghe được Tiền Lung Lung thổ lộ, thì nội tâm của anh xoắn xuýt đến cỡ nào, nhưng ngoài mặt Hạ Thừa Nghĩa vẫn là một người đàn ông đẹp trai nam tính gần chết. Nếu anh ở một mình với Tiền Lung Lung, nhất định sẽ truy vấn ngọn nguồn hỏi ra hết những thứ trong đầu người phụ nữ này, nhưng bây giờ Thẩm Học Văn và Thiệu Hoa cũng ở đây, trước mặt người ngoài Hạ Thừa Nghĩa xưa nay sẽ không để cho người khác nhìn ra tâm tình của mình.
Vì vậy anh chỉ bình tĩnh gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt cứng ngắc của Thẩm Học Văn và Thiệu Hoa, tỏ vẻ các ngươi nhìn đi, gia ta vẫn mị lực mười phần, đi đến đâu cũng có người theo đuổi. Thực tế Tiền Lung Lung mới vừa nói qua nhân vật nam chính quá xấu, cho nên vẻ mặt thâm sâu khó lường của Hạ Thừa Nghĩa lúc này trong mắt Thiệu Hoa là hết sức vô sỉ.
Thẩm Học Văn: Bị một người người phụ nữ chỉ biết ăn biết ngủ, lại yêu tiền, còn chỉ coi trọng vẻ ngoài vừa ý, thì rốt cuộc có cái gì đáng kiêu ngạo chứ? Thật sự là khó hiểu!
Nhưng với tư cách đạo diễn của giới diễn viên, cũng là diễn viên trong giới đạo diễn, độ diễn sâu của Thẩm Học Văn tương đối nổi trội. Mặc dù trong lòng đã khinh thường đến mức nát bét, nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ mặt "Trời ạ, Hạ đổng anh thật là uy phong có mị lực mà phàm nhân chúng ta căn bản là khó có thể với tới!"
Thế nhưng cho dù anh ta che giấu tốt, cũng không gạt được Hạ Thừa Nghĩa. Nhìn qua khuôn mặt biết nói láo của Thẩm Học Văn, Hạ Thừa Nghĩa khẽ nhếch khóe môi, dưới vẻ mặt vô cùng mê luyến của Tiền Lung Lung, bắt đầu cực kỳ tàn ác bóc lột Thẩm Học Văn.
Sau hai giờ, Hạ Thừa Nghĩa sửa sang lại quần áo một chút mang theo Tiền Lung Lung và Tần Dương sảng khoái tinh thần lái xe rời đi, trong nét mặt bình tĩnh bao hàm thoả mãn, thật là. . .
Thẩm Học Văn quần áo mất trật tự chật vật nằm rạp trên mặt đất, dáng vẻ đau lưng chuột rút không bò dậy nổi.