Nhưng sau này, khi Kim Minh Hâm nhìn thấy Tiền Lung Lung mặc bộ đồng phục công nhân đi làm việc, thì cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc đó cô mặc đồng phục cấp 3 đi nộp đơn, ít nhất phía trên không có dính sơn.
Tiền Lung Lung tính cách rất hào phóng, ngoại trừ chuyện đồ ăn, tiền vàng, mỹ nam cô đều không thèm để ý, Kim Minh Hâm bảo cô thay quần áo hai lần cô cũng không tức giận. Đi đi về về giằng co mấy lần cuối cùng Kim Minh Hâm tới gặp Trần Na tỷ bộ phận PR mượn một bộ quần áo cho Tiền Lung Lung thay, lúc này mới giải quyết xong chuyện quần áo. Không còn cách nào khác, bởi vì hai bộ quần áo của Tiền Lung Lung, thật sự là chỉ có tệ hơn chứ không có tệ nhất, Kim Minh Hâm không phải người cứng nhắc, nhưng nếu cô mặc thể loại quần áo này, thì nhà hàng không cho vào đâu đấy.
Tiền Lung Lung là trời sinh dáng người mỹ miều, cho dù quần vẫn là quần dài, giầy cũng chỉ là giày đế bằng, thế nhưng quần áo mặc ở trên người cô, lại làm cho người ta cảm giác giá trị tài sản lập tức tăng lên gấp mười lần, làm cho người ta cảm thấy dép lê quê mùa và quần dài lại có thể xinh đẹp như vậy. Kim Minh Hâm cảm thấy cô không nên tới làm vệ sĩ, mà có lẽ nên đi làm người mẫu.
Lúc Tiền Lung Lung ngồi vào trong xe, Kim Minh Hâm đột nhiên cảm thấy chiếc xe vài chục vạn này của anh ta có chút không xứng với cô. Không thể không nói khí chất này là trời sinh, cho dù quần áo phá huỷ dáng người, cũng không cách nào che giấu khí chất cao quý trời sinh của Tiền Lung Lung.
Một khắc này Kim Minh Hâm cảm giác mình đã thành Hộ Hoa Sứ Giả, anh ta thậm chí vô cùng dịu dàng giúp Tiền Lung Lung thắt dây an toàn. Nhưng khi ngồi trong phòng ăn, khi món đầu tiên được bưng lên bàn, anh ta rất muốn quay lại bốn mươi phút trước, tự tay bóp chết tâm tư thương hương tiếc ngọc mà anh ta đã có!
Bài trí của cách nhà hàng tương đối sang trọng, mỗi món ăn lại tương đối ít, đựng ở trong đĩa, bày trí rất đẹp. Tiền Lung Lung trực tiếp kéo cái đĩa với chút xíu đồ ăn đến trước mặt mình, nhét kẽ răng trong vòng năm giây khiến cho Kim Minh Hâm nghĩ không ra, cô rốt cuộc là dùng động tác vô cùng văn nhã như thế nào để ăn xong hết đĩa đồ ăn với tốc độ ánh sáng như thế?
Thật ra công lao này phải thuộc về Lâm Uyển, vì uốn nắn tướng ăn cho Tiền Lung Lung, bà đã dùng hết sức chịu đựng và tâm kế cả đời. Sức ăn là bẩm sinh, trừ phi nhét Tiền Lung Lung lại trong bụng rồi lần nữa sinh ra, nếu không tuyệt đối không đổi được. Nhưng mà tướng ăn, Lâm Uyển tuyệt không thỏa hiệp! Dù là Tiền Lung Lung ăn hết một ngọn núi, cũng phải dùng động tác rất văn nhã rất thục nữ ăn hết một ngọn núi!
Sau nhiều năm được Lâm Uyển dạy bảo, lễ nghi ăn uống đã ăn sâu vào tận xương tủy, động tác của Tiền Lung Lung tuyệt đối cũng được coi là Quý tộc Tây Phương - - nếu như xem nhẹ tốc độ.
Đồ ăn lên nhanh, bị ăn sạch còn nhanh hơn. Kim Minh Hâm còn chưa kịp động đũa thì tất cả đồ ăn đều đã đi vào bụng Tiền Lung Lung rồi. Ăn xong món cuối cùng, Tiền Lung Lung dùng đôi mắt trừng mắt nhìn quản lý nhà hàng, trừng cả buổi không thấy một món nào được bưng lên tiếp, sờ lên bụng, nhíu mày nói: "Không còn thức ăn sao?"
"Cô. . . Còn muốn ăn?" Kim Minh Hâm dường như nghe được tiếng thẻ tín dụng của anh ta bị quét soàn soạt.
Đồ ăn là điểm mấu chốt của Tiền Lung Lung, cô có chút bất mãn nói: "Không đủ để nhét kẽ răng."
". . . kẽ răng của cô thật rộng lớn." Kim Minh Hâm cắn răng, gọi nhân viên phục vụ tới, đưa menu cho Tiền Lung Lung, bảo cô tự gọi đi. Theo tiếng Tiền Lung Lung chọn món ăn, mồ hôi Kim Minh Hâm từng giọt một rớt xuống.
Cuối cùng vẫn là nhân viên phục vụ không chịu nổi, vẻ mặt anh ta khó xử nhìn Tiền Lung Lung nói: "Tiểu thư, nhà hàng chúng tôi không có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, cô trước ăn hết hơn hai mươi món ăn này đi rồi tính tiếp."
Tiền Lung Lung càng thêm bất mãn, đưa menu cho nhân viên phục vụ, trong miệng lẩm bẩm: "Lửng dạ cũng không đủ."
Kim Minh Hâm, nhân viên phục vụ: . . .
Tiểu thư trong dạ dày ngài có không gian đặc biệt à!
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tiền Lung Lung nói với Kim Minh Hâm : "Chỗ này không tốt lắm, đợi nếm xong mấy món này, tôi dẫn anh đi chỗ khác, vừa tiện nghi vừa có lợi ích thực tế, anh sẽ không tốn quá nhiều tiền."
Kim Minh Hâm: . . .
Ý là cô ăn bữa thứ hai cũng muốn anh ta mời sao? Anh ta rõ ràng chỉ đáp ứng một lần thôi mà! Sớm biết như vậy mang Tiền Lung Lung đi tiệc đứng cho khỏe!
Kim Minh Hâm không biết là, Lâm Uyển và Tiền Kim Sơn đều cấm Tiền Lung Lung đi tiệc đứng, lòng người đều làm bằng thịt đấy, họ không đành lòng để con gái mình ăn sạch tiệc đứng của toàn bộ thành phố.