Nhưng có người còn nhanh hơn chất lỏng, trong khi Hạ Thừa Nghĩa né tránh, một sức mạnh cực lớn từ phía sau lưng truyền đến, anh gần như là bay khỏi phạm vi công kích của a- xít sun-phu-rit đậm đặc, ngoại trừ ống tay áo bị chút ít chất lỏng bắn vào bên ngoài, bản thân anh không có đã bị bất cứ thương tổn gì. . . Ách, nếu như toàn thân đập vào thủy tinh công nghiệp sinh ra cảm giác đau đớn cực lớn không tính là tổn thương mà nói.
Nói ngắn gọn, Hạ Thừa Nghĩa bị một cước đá văng, thoát ly phạm vi nguy hiểm.
Chuyện kế tiếp phát sinh như ánh chớp tóe lửa, sau khi đạp bay Hạ Thừa Nghĩa, một thân ảnh mảnh khảnh bước một bước dài đi vòng qua sau lưng người đàn ông cao lớn, một tay bắt lấy phần gáy của người đàn ông, ấn đầu của anh ta hung hăng dập đầu lên mặt bàn một cái, đập đến đầu óc choáng váng. Gần như là cùng một giây đồng hồ, cái thân ảnh mảnh khảnh kia lại xách cổ người đàn ông cao lớn, trong nháy mắt di chuyển đến bên cạnh Hạ Giản Nhiên, lúc Ngũ Bân và Tần Dương còn không có kịp phản ứng, Hạ Giản Nhiên đã bị hai sợi dây nịt bền chắc trói lại.
Ách. . . Hai sợi dây nịt da. . . Ngũ Bân và Tần Dương, cùng với. . . 'quần chữ T' khó chịu của Ngũ Bân. . .
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
Tần Dương: Anh thích mặc quần lót tứ giác vô cùng nam tính thật sự là quá tốt!
Các động tác bên trên được Tiền Lung Lung hoàn thành trong ba giây đồng hồ, cô xách cổ người đàn ông cao lớn bị đụng đầu đến mơ mơ màng màng, vừa liếc nhìn Hạ Giản Nhiên bởi vì phát bệnh mà không ngừng run rẩy, tâm đang treo lên rốt cuộc cũng hạ xuống. Lúc vừa mới nhìn đến Hạ Thừa Nghĩa thiếu chút nữa bị hắt axit, trái tim cô thật sự muốn nhảy ra ngoài, sống hơn hai mươi năm, Tiền Lung Lung lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác trái tim bị một người tác động. Sau khi cô bình phục trái tim đang đập cuồng loạn, liền chuyển mắt chăm chú nhìn Hạ Thừa Nghĩa, thì nhìn thấy . . . khuôn mặt Hạ Thừa Nghĩa có chút sưng đỏ do bị đụng vào kính.
Tiền Lung Lung một cước đá vào đầu gối của người đàn ông cao lớn, khiến anh ta không tự chủ được quỳ hai đầu gối xuống đất, cái tư thế này vừa vặn có thể làm cho Tiền Lung Lung nhìn xuống anh ta. Cô túm tóc người đàn ông cao lớn, khiến cho anh ta ngửa đầu nhìn mình, từ trên cao nhìn xuống nói: "Anh làm khuôn mặt Hạ đổng bị thương, ai phái anh tới?"
Hạ Thừa Nghĩa, Ngũ Bân, Tần Dương: . . .
Người làm khuôn mặt Hạ đổng bị thương là cô đấy, cô một cước đạp bay anh ấy đập vào tấm kính mà!
Người đàn ông cao lớn đương nhiên không có biện pháp trả lời vấn đề của Tiền Lung Lung, Long thiếu nữ một tay xách người đàn ông cao lớn như xách con gà con, túm đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, xách người đến ngoài cửa sổ. Người đàn ông cao lớn hai chân treo trên bầu trời, duy nhất chỉ có bàn tay khỏe mạnh của Tiền Lung Lung túm anh ta để cho anh ta không rơi xuống.
Phải biết rằng, văn phòng của Đổng Sự Trưởng, luôn luôn là ở tầng cao nhất của công ty, ngoài cửa sổ, xe con giống như con kiến nhỏ.
"A - - thả tôi ra! Không đúng, đừng thả tôi ra! Kéo tôi lên!" người đàn ông cao lớn mới vừa rồi còn chóng mặt lập tức hét rầm lên.
Giọng nói của anh ta có chút ầm ĩ, Tiền Lung Lung sờ sờ lỗ tai, nhẹ khiển trách một tiếng: "Câm miệng."
Người đàn ông cao lớn lập tức không nói.
Tiền Lung Lung nói tiếp: "Tôi không thích lãng phí thời gian, điều gì nên nói thì nói hết ra, xách vật nặng lâu tay sẽ mỏi."
"Tôi, tôi là Cao Xương Thịnh, là ăn chùa ở đầu đường cuối ngõ. Mấy ngày hôm trước Tiêu ca cho tôi tiền, bảo tôi đi theo người phụ nữ này tìm đến Hạ đổng, không nhất định phải lấy mạng Hạ đổng, chỉ là cho một cái cảnh cáo. Tiêu ca nói chuyện thành thì cũng chỉ có mấy năm tù thôi, anh ta cho con tôi tiền trị bệnh! Còn có, Tiêu ca nói cho tôi biết, nếu như bị bắt thì nói là Lâm Thiệu Dương sai tôi làm. Tôi biết có nhiêu đó thôi, Tiêu ca tại sao phải tập kích Hạ đổng tôi cũng không biết a a a a a! !" Cao Xương Thịnh không ngừng rống lên.
Khai báo thật tỉ mỉ, hoàn toàn không cần hỏi một lần nữa.
Tiền Lung Lung hài lòng xách người trở về phòng, vứt trên mặt đất, vỗ tay nhè nhẹ, ném một cái mị nhãn với Hạ Thừa Nghĩa, ý là, Mỹ Nhân à, Long tỷ ta rất đáng để dựa vào nhé. Nếu như cô bây giờ là một con rồng bụng lớn, nhất định cái đuôi sẽ kiêu ngạo vểnh lên.
Rất hiển nhiên, ở trong nhận thức của Tiền Lung Lung, không cần phải nhiều lời phân trần. Cô chỉ cần đợi góp đủ tiền liền trực tiếp cướp người trở về, về nguyện vọng của chính bản thân Hạ Thừa Nghĩa . . .
Lúc ác Long đoạt công chúa, có hỏi qua công chúa nàng có nguyện ý theo ta quay về căn phòng nhỏ tối đen trong lâu đài không?
Đáng tiếc sóng điện não của Tiền Lung Lung và nhân loại bình thường không có trên cùng một trục hoành, Hạ Thừa Nghĩa đem mị nhãn của cô trở thành khiêu khích. Dù sao mình vừa mới hoài nghi tới thực lực của cô ấy, hiện tại cô liền lập tức chứng minh đạo đức nghề nghiệp của mình. Tiền Lung Lung ở trong mắt Hạ Thừa Nghĩa giống như con mèo kiêu ngạo bắt được con chuột, nếu có cái đuôi, nhất định sẽ vểnh lên!
"Tiểu Ngũ, đổi lại trại an dưỡng cho Giản Nhiên, điều tra nhân viên y tế bên người nó, lên cơn đúng lúc như vậy nhất định có vấn đề. Cao Xương Thịnh này đưa đến bộ phận pháp lý, truy tố như thế nào thì cứ truy tố. Mặt khác, gọi thư ký Kim tới đây."
Ngũ Bân xách cái quần vẻ mặt đau khổ, Hạ Giản Nhiên còn không ngừng run rẩy trên mặt đất, anh ta phải làm sao vừa xách quần vừa đem một người đang phát bệnh bệnh tâm thần đi đây? 'quần chữ T' của anh ta, tiết tháo của anh ta, theo dây nịt cùng nhau bay đi. . .