Tô Kỳ ực một tiếng, cũng sửng sốt, một lát sau lầm bầm: “Vậy cháu còn, còn quá thành thật…
Đường Duy không nói lời nào, tiếp tục quay người ôm Tô Nhan đi, bây giờ cậu chỉ muốn ở cùng Tô Nhan, ai nói chuyện cũng không cần.
Khách sạn, mướn phòng, ăn cô, trong đầu Đường Duy đều là những chuyện này, động tác cực kỳ vội vã, thậm chí ngay cả muốn tới khách sạn gì cũng đã nghĩ kỹ.
Mắt thấy con gái mình bị nhét vào xe Đường Duy, tròng mắt Tô Kỳ cũng trừng lớn, Bạc Dạ, anh xem một chút anh nuôi ra thằng con trai hư hỏng thế nào, ban ngày ban mặt cướp đi con gái anh ta như thế.
“Ranh con, đứng lại.”
VietWriter.vn
Tô Kỳ vừa muốn đi qua chửi ầm lên, động tác Đường Duy nhanh chóng lên xe khóa cửa xe lại, nhấn cần ga một cái…
Ùn ùn…
Trời má! Đường Đường là cậu chủ nhà họ Bạc Đường Duy, chuyện làm ra lần đầu tiên xuất ngục lại chính là tới trước mặt Tô Kỳ rồi cướp mất con gái anh ta. Mẹ nó chuyện này là chuyện con người có thể làm sao.
Đường Thi ở nhà chờ nửa ngày cũng không đợi được con trai về, vừa trách cứ Bạc Dạ buông thả Đường Duy, vừa lòng nóng như lửa đốt gọi điện cho Đường Duy: “Alô, con trai, chừng nào con về?”
“Con ở khách sạn”
“Ở khách sạn”
Vẻ mặt Đường Thi cứng ngắt mấy giây, sau đó lập tức hiểu người bên cạnh Đường Duy lúc này là ai, mặt mày lập tức hớn hở: “Không sao không sao. Ui da, đêm nay con không cần về, mẹ và ba vẫn khỏe, con không cần trở về, ha ha…”
Bạc Dạ: “…”
Bạc Dạ thế nào cũng không ngờ được chuyện đầu tiên Đường Duy ra ngoài làm chính là tới khách sạn với Tô Nhan…
Đúng lúc anh còn đang buồn bực, một bên khác gọi cho Tô Kỳ: “Địch ngựa, cậu là người sao?”
Chuyện này… vừa gọi đã mắng?
Mi tâm Bạc Dạ giật một cái: “Làm gì vậy?”
“Con cậu cướp mất con gái tôi rồi”
Tô Kỳ tức hổn hển: vẫn kiên nhẫn với Đường Duy, dù sao tôi trông nó từ nhỏ đến lớn, cậu đây là có ý gì hả Bạc Dạ.
Cậu không dạy dỗ con cậu, tôi thay cậu quản.”
Giọng điệu này nghe giống như… thật sự tức giận?
Bạc Dạ nhíu mày: “Đường Duy làm gì?”
“Còn nói? Đưa con gái tôi đi trước mặt tôi, có phải thật sự xem tôi là người chết rồi không?”
Khi Tô Kỳ nói chuyện còn phát run lên: “Tôi cho cậu biết Bạc Dạ, Đường Duy dây dưa với con gá ậy, tôi vẫn luôn không quan tâm, bởi vì tôi cảm thấy chuyện này dù sao cũng là con gái An Mật, năm đó hai chúng tôi đều có lỗi với Đường Thi, cho nên tôi cũng không nhúng tay, chuyện của tiểu bối tiểu bối giải quyết.”
Nói đến đây, Tô Kỳ ngừng một chút, rồi hạ thấp giọng: “Cho nên chuyện giữa Đường Duy và Tô Nhan, tôi đau lòng Nhan Nhan mà tôi chưa từng nói Đường Duy một chữ, Đường Duy có phải cảm thấy mình rất đáng gờm, làm cao một chút thì có thể tùy tiện cưỡi trên đầu con gái tôi không?
Bạc Dạ nghe xong, căng thẳng trong lòng: “Tô Kỳ, cậu đang nghĩ gì vậy, bây giờ Đường Duy nó có lẽ đã nghĩ thông suốt…