Đặc biệt là Đường Thi đang đứng bên cạnh Bạc Dạ, vốn đĩ ban đầu là cô nằm vạt áo của Bạc Dạ, nhưng sau đó lại bởi vì không tiếp nhận được loại kích thích này nên cả người láo đảo một chút, thời điểm suýt chút nữa là ngã xuống đất lập tức được Bạc Dạ đỡ lấy.
Nhưng mà, được ôm như thế những cơ thể của Đường Thi vẫn không ngừng run rẩy. Bởi vì cô mở mắt nhìn gương mặt ở đăng kia, gương mặt này giống như gương mặt từng xuất hiện trong giấc mơ của cô vậy, từng bước, từng bước một đến cô, sau đó ở trước mặt cô và nở nụ cười. "Không... không thể nào.."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Diệp Kinh Đường đứng một bên gần như phát ra tiếng kinh hô, thậm chí còn mang theo biểu tình khiếp sợ quay sang nhìn Bac Da
Bọn họ đều là những người đàn ông kiêu ngạo, hiên ngang, có thể hô mưa gọi gió, đã thấy vô số điều không có khả năng xảy ra lại có thể xảy ra, nhưng lại không thể nào đoán được sẽ xảy ra loại chuyện như thế này.
Đường Thi có cảm giác não bộ của chính mình dường như bị trì trệ, không thể xử lý bất cứ thông tin nào nữa.
Vốn dĩ tin tức ba mẹ nuôi của cô qua đời thật sự đã là một đả kích quá lớn đối với cô. Mà bây giờ lại nhìn đến người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, tất cả những chuyện diễn ra liên tiếp như vậy gần như đã dồn ép cô đến mức suy sụp.
Trái tim Đường Thi đập hỗn loạn, hô hấp tăng nhanh, mạch đập trong cơ thể nháy mắt cũng bắt đầu trở nên điên cuồng.
Cô... cô đang chìm trong mơ sao?
Vì sao người vốn dĩ không thể chạm vào, lại cứ như vậy mà đứng rõ ràng trước mặt cô?
Chân thật, nóng ẩm, người đàn ông kia từng làm cho cô suy sup và đau khổ đến mức muốn đi tìm cái chết. Khoảnh khắc giọt nước mắt nóng hoi rơi xuống, có cảm giác chính mình đã bắt đầu không thấy rõ lầm gương mặt của người trước mắt.
Nhưng mà, không... cô muốn rõ ràng hơn, phải nhìn thật kỹ càng, thật tỉ mỉ mới có thể xác nhận chính xác được.
Đường Thi thử thăm dò, hé miệng gọi hai tiếng Anh ơi, hai âm tiết vô nghĩa phát ra.
Mà hai chữ này lại khiến cho sắc mặt mọi người bồng chốc tải mét. "Thật là, anh không nhớ là trước đây em thích khóc như vậy"
Người đàn ông nhếch miệng nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Đường Thi: "Lúc anh không có ở đây, cuộc sống của em rất vất vả có phải không?"
Một khoảnh khắc kia, tất cả tuyển phòng ngự yếu ớt của Đường Thi hòan toàn sụp đổ, cô òa khóc lên, nhào vào lòng ngực của người đàn ông, dùng hết sức lực có thể gào to lên hai tiếng, mang theo âm thanh nức nở tuyệt vọng, hét lớn. “Anh ơi, anh ơi."
Người đàn ông này có thể cho cô một nơi trú ẩn an toàn. Bạc Dạ đứng một bên, suýt chút nữa đến cả hô hấp cũng quên luôn.
Sao lại có thể?
Không... không thể nào được.
Vì sao lại như vậy?
Rõ ràng vụ án năm đó đã xảy ra lớn như vậy.
Anh ta đã trở lại, người đàn ông kia đã trở lại, Đường Dịch đã quay về.
Bàn tay của Đường Dịch âu yếm vỗ về đỉnh đầu Đường Thi, trong mắt mang theo một chút đau lòng cùng thương tâm.
Gương mặt sắc nét nhưng lạnh lùng từng khiến cho vô số cô gái phải mê đắm. Nhưng mà sau khi nhà họ Đường xảy ra chuyện, trong một đêm từ một gia đình danh môn phú quýt bỗng chốc trở nên nghèo tùng cùng cực. Đường Dịch bị trói buộc đành phải mang theo em gái của mình bắt đầu sống của sống đầu đường xó cho, phiêu bạt giang hồ.
Thật chất bên trong anh ta vẫn là cậu chủ cao ngạo của nhà họ Đường ngày xưa. Đường Dịch híp måt, sau đó xoay mặt nhìn về phía Bạc Dạ, giọng nói trầm thấp: "Cậu làm con bé khóc đúng không?"
Bạc Dạ đáp: “Không phải tôi."
Đường Dịch bắt đầu gây sự. "Bớt xàm ngôn loạn ngữ đi, từ trước đến nay cũng chi có cậu mới có thể làm cho em gái tôi phải khóc."
Bạc Dạ ngẩng đầu nhìn trời, hình như là vậy thật. Đó là lúc Đường Dịch học cấp hai.
Thật ra bọn họ quen biết nhau khi còn học cấp hai. Lúc đó Đường Thi thầm mến Bạc Dạ nhưng lại không nói ra, Bạc Dạ cũng không biết. Cô thường hay lấy lý do muốn hỏi anh một số vấn đề bài họ để tìm anh, sau đó bạn học Bạc Dạ nhạy bén đặt ra nghi vấn, thường xuyên truy hỏi Đường Thi đển mức hốc mắt đỏ cả lên.