Đường Thi hơi ngập ngừng một chút, bờ môi run rẩy, rất lâu sau mới nói ra một câu: "Anh trai tôi... Đã qua đời rồi."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
"Đừng quá đau buồn." Động tác của Tô Kỳ cứng đờ, anh ta đặt thìa xuống, vươn tay xoa xoa mái tóc ướt sũng của Đường Thi, rồi sau đó mới tiếp tục quay lại tư thế cũ: "Bởi vì anh trai em không còn nữa cho nên em mới đau lòng như vậy sao?"
"Không...Không phải." Cơ thể của Đường Thi dần dần ấm lên, nhưng những cảm xúc kia lại ập tới một lần nữa, nhìn chằm chằm vào ly cà phê trong tay, cô đột nhiên cảm thấy xúc động vì sự quan tâm xa lạ này.
Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ vẫn không ngừng, giống cơn sóng thần phá vỡ bức tường này như muốn nhấn chìm cô.
Đường Thi cảm thấy dường như trái tim mình vẫn còn bị xối ướt bởi cơn mưa ngoài kia, mà chưa hề thu hồi lại, vừa liên tục rỉ máu vừa liên tục đau đớn.
Vì vậy, một giây sau, nước mắt của cô liền rơi vào trong ly cà phê. Đường
Thi nhanh chóng ngẩng đầu lên tránh khỏi ly cà phê, cơ thể khẽ run nhẹ: "Tôi không sao đâu."
Không được... Cô vẫn không thể chết... Cô vẫn còn, vẫn còn Duy Duy... chuyện uống quay trở về lại trước mặt cô, người đàn ông chống tay vào một bên má và nói: "Cô Đường Thi, với cô thì như thế nào là tình yêu sâu đậm?"
"Thật đáng tiếc, tôi không hiểu tình yêu sâu đậm là gì" Khả năng yêu một người của cô đã bị Bạc Dạ phá hủy từ lâu, cách đây năm năm trước.
Đường Thi không chạm vào ly cà phê mà Tô Kỳ đã uống, sau đó cô đứng dậy, có chút ngượng ngùng hỏi Tô Kỳ: "Anh Tô Kỳ có... Anh có thừa cái quần dài nào không?"
Cô muốn trở về nhà nhưng cả quần và áo đã ướt đẫm rồi, vừa rồi lúc chạy ra cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rất rộng đủ che qua đầu gối, nhưng nếu muốn mặc như vậy đi ra ngoài thì tuyệt đối không được.
Tô Kỳ nhìn hành động đứng dậy của Đường Thi thì anh ta mới nhận ra cách ăn mặc bây giờ của cô, đột nhiên khóe miệng cong lên một cách đầy ẩn ý, bước lên phía trước một bước dùng một tay chặn cô lại, lợi dụng lúc cô chưa kịp hoàn hồn thì đã vươn đầu lưỡi ra liếm lên vành tai của cô.