Bạc Nhan cũng không quay đầu lại mà đi theo Vinh Sở đi vào trong, để lại Lam Thất Thất cùng hai người bọn họ đứng ngẩn ở đó.
Từ Thánh Mân nói: "Lợi hại. Quan hệ của Bạc Nhan cùng với bạn trai cũ có thể ở chung tốt như vậy sao?" "Cậu lại muốn nói cái gì?"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Hai tay Lam Thất Thất khoanh trước ngực: "Muốn nói cô gái có thể làm bạn tốt với bạn trai cũ đều là trà xanh hay Bạch Liên Hoa linh tinh gì đó sao?"
Từ Thánh Mẫn híp mắt, anh ta cười không chút để ý: "Tớ cũng không phải nói tất cả phụ nữ đều là trà xanh, nhưng mà tất cả phụ nữ đều có tiềm lực biến thành trà xanh. Giống như tất cả đàn ông đều có tiềm lực biến thành loại khốn nạn vậy!" Nếu ngay từ đầu đã định nghĩa làm kẻ ác, thì có lẽ là có thể tiêu trừ rất nhiều sự thất không cần thiết sau này rồi. vọng "Không thể nào."
Chỉ là nghe Từ Thánh Mân nói vậy, Lam Thất Thất lắc đầu, như là cực kỳ chắc chắc, cô ấy nhìn về hướng Bạc Nhan đi vào: "Cậu ấy có vốn để trở thành một trà xanh, quả thật lời này của cậu không sai."
Bộ dạng đẹp, bằng cấp cao, vóc người lại đẹp, hơn nữa trong cơ thể còn mang một phần tư gien lai, cô gái như vậy có thực lực để trở thành nữ thần được đàn ông theo đuổi. "Có thể trong tiềm thức của tớ, thậm chí là hy vọng Bạc Nhan biến thành người như thế."
Lam Thất Thất nói: "Nhưng mà không thể nào được, Bạc Nhan không trở thành người như vậy được, cậu ấy chính là một Bạc Nhan như vậy."
Trên thế giới cũng chỉ có một Bạc Nhan như vậy mà thôi.
Đường Duy cười lạnh một tiếng rồi đi vào trong, không quan tâm tới Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân nữa, hai người bọn họ đứng ở bên ngoài, lườm nhau. "Cậu cảm thấy tớ có cần phải đi vào ngăn Đường Duy lại không?"
Lam Thất Thất vứt vấn đề qua cho Từ Thánh Mân: "Bởi vì tớ cảm thấy vẻ mặt của anh ta rất là không tốt." "Phương pháp chính xác nhất, chính là đi vào ngăn lại, tránh cho xảy ra một vài xung đột không cần thiết."
Từ Thánh Mân ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: "Nhưng đời người mà... hoặc là không phải vì sống đúng đắn như thế nào, thì là sống được tự do như thế nào."
Lam Thất Thất dừng lại một chút, dừng bước chân muốn đi vào bên trong lại.
Cô ấy mím môi, nhìn về phía sườn mặt của Từ Thánh Mân: "Tự do mà cậu nói chính là mỗi ngày không kiềm chế được mà lượn tới lượn lui như vậy sao?" "Liên quan gì tới cậu?"
Từ Thánh Mẫn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Lam Thất Thất: "Sao cậu lại thích xen vào chuyện sinh hoạt cá nhân của người khác như vậy chứ? Tớ thích thế nào thì thế ấy, cũng không cần cậu chú ý tới tớ. Thật thích tự tìm phiền toái cho mình, quay đầu lại còn nói tớ không lo. Không hiểu được phụ nữ. Tớ cũng không quan tâm tới chuyện cậu đi ra ngoài chơi với người đàn ông khác."
Chẳng biết làm sao mà nói chuyện trở nên đầy mùi thuốc súng.
Lam Thất Thất miễn cưỡng nuốt ngược trở lại những suy nghĩ mà cô ấy muốn nói ra khỏi miệng trong bụng.
Có lẽ là cảm giác say dâng lên, có lẽ là sàn mua vui quá mập mờ, cô ấy không muốn khiến cho cảm xúc của mình thay đổi dưới trường hợp như thế này.
Bởi vì loại thay đổi này, mặc kệ là thiên về hướng nào thì đối với cô ấy mà nói đều là trí mạng.
Nhưng thật ra Từ Thánh Mẫn nói cũng không sai.
Hai mươi phút sau, chợt nghe thấy bên trong quán bar truyền ra một trận tiếng kêu, còn có tiếng người khác đánh nhau.
Anh ta và Lam Thất Thất đồng loạt thay đổi sắc mặt, hai người chạy về phía nơi phát ra âm thanh, liền nhìn đến Đường Duy ở trong đám người lôi kéo Bạc Nhan đi ra ngoài.
Lúc có người đuổi theo sau lưng, người đàn ông xoay người ngăn Bạc Nhan lại, sau đó nhấc chân đạp một cái đầy hung ác. "Mẹ nó."
Từ Thánh Mẫn trực tiếp lấy điện thoại ra: "Không được, gọi người. Con mẹ nó ai lại lớn gan như vậy, còn dám ra tay với Đường Duy