Trong trường học, tranh thủ lúc mọi người ngủ trưa, Đường Duy đeo ba lô đi vệ sinh, lấy iPad và bàn phím từ trong ba lô rồi bật bluetooth để bàn phím kết nối với máy tính, sau đó lại lấy mắt kính phòng phóng xạ đeo lên. Cậu bé đóng nắp bồn cầu, nhảy lên trên ngồi, bắt đầu gõ bàn phím. Cậu liên tục gõ từng chuỗi code, sau đó lại xóa bỏ. Lúc gặp khó khăn, nghĩ mãi không ra thì lại lên diễn đàn, kết quả gặp một tài khoản bí ẩn, nói lời nào cũng đánh đúng trọng tâm, hơn nữa chỉ rõ nhược điểm trong một vài đoạn code. Đường Duy cảm thấy người này rất thú vị, bèn đăng ký tài khoản rồi nhắn tin riêng hỏi người này cách tấn công tường lửa. Mười lăm phút sau, hacker bí ẩn này lại trả lời: “Vãi chưởng, cậu giỏi thế cơ à? Phát hiện được cả lỗ hổng trong tường lửa mà lúc trước tôi viết sao?"
Thì ra phần mềm này là do anh ta làm ra...
Duy: He he...
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
R7CKY: Chàng trai trẻ giỏi đấy, có tiền đồ. Tới đây, thầy sẽ tự tay dạy cậu. Có tiện điều khiển từ xa không?
Đường Duy đang định nói gì thì trên máy tính đã xuất hiện một dòng lệnh, ngay sau đó có người thao túng máy tính của mình thông qua internet, tất cả hành động đều nghe theo chỉ thị của người đối diện. Giọng nói của người kia cũng truyền ra, trầm thấp êm tai: "Tôi nói cho cậu nghe, cậu không thể gõ X vào chỗ này, bởi vì một khi gõ vào tương đương với phá hủy toàn bộ đoạn code, cho nên..."
Đường Duy chỉ nghe một lần đã hiểu, không khỏi kích động. Nhưng sợ bị người khác phát hiện nên cậu bé chỉ có thể hạ giọng: "Anh nói nhỏ thôi, tôi đang ở trong nhà vệ sinh trường học..."
"Vãi chưởng, cậu vẫn là học sinh hả? Giọng nói nghe... Cứ như học sinh mẫu giáo ấy." R7CKY cười bỉ ổi: “Để chú đoán xem, non nớt thể này, có phải là loli không?" -
Đường Duy cạn lời, phá giải thao túng máy tính của người kia. Nhưng cũng chỉ có thể gỡ bỏ giới hạn bàn phím. Sau đó cậu bé bật màn hình, gõ chữ: Ông chú đáng khinh, chú làm thế là sai rồi, tôi vẫn là rường cột nước nhà.
"Đức hạnh, còn rường cột nước nhà nữa chứ. Rường cột nước nhà mà rảnh rỗi đi học kỹ thuật hacker á?" Người đàn ông đối diện bật cười: "Hôm khác cậu ra nước ngoài tìm tôi chơi nhé. Cậu nhóc thú vị đấy, nếu mặc váy tới gặp tôi thì càng tốt."
Đường Duy tưởng tượng cảnh mình mặc váy, tết tóc hai bím, không khỏi sởn tóc gáy. Nhưng cậu bé còn chưa tới giai đoạn biến thanh, vẫn là giọng trẻ con non nớt, nam hay nữ không quá rõ ràng. Ông chú lolicon đối diện cười gian xảo, cậu bé lập tức nổi da gà: "Chú mau bỏ khống chế máy tính của tôi đi, tôi muốn tự viết code."
"Này, coi như đây là nhiệm vụ tôi giao cho cậu, tự nghĩ cách gỡ bỏ đi. Tôi đã mở giới hạn bàn phím rồi, cậu có thể nhập code vào hậu trường máy tính để phá giải." Giọng đàn ông trở nên gả ngớn: "Được rồi thằng nhóc, chú đi tìm bé loli chơi đây."
Nói xong, máy tính chợt tối sầm, sau đó bắn ra giao diện nhập code. Xem ra anh ta đang thử bản lĩnh của mình. Đường Duy hít sâu một hơi, bắt đầu điên cuồng gõ phím, vô số ký hiệu trên màn hình tăng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Cậu bé chăm chú nhìn màn hình, hoàn toàn không chú ý thấy thời gian trôi qua.
Hai tiếng sau, cậu bé đã phá giải khống chế. Tiếng kêu sốt ruột của giáo viên vang lên từ bên ngoài: "Đường Duy, em có trong đó không?"
Đường Duy giật mình, lập tức cất đồ vào ba lô, sau đó cố ý tạo ra tiếng vang lớn. Giáo viên nhanh chóng đi vào phòng ngăn cuối cùng trong nhà vệ sinh nam. Đường Duy không khóa cửa, giáo viên vừa mở cửa vào đã thấy cậu bé quỳ trên mặt đất, còn đang xoa đầu mình, trông rất tủi thân.
"Em... Em sao vậy?" Giáo viên hoảng sợ: “Bị đụng vào à?"
Bởi vì Đường Duy xinh đẹp, còn biết ăn nói nên giáo viên cả trường đều coi cậu bé như bảo bối. Giờ nghỉ trưa cậu bé biến mất lâu đến thế, bây giờ mới xuất hiện, giáo viên lập tức tiến lên đỡ cậu bé dậy: "Em không bị thương chứ?"
Đường Duy tủi thân nói: “Em vốn định học tập, nhưng giờ nghỉ trưa mọi người đều đang ngủ, em mới vào nhà vệ sinh học bài, ai dè học được một hồi lại ngủ quên..."
Giáo viên bật cười, thấy cậu bé đeo ba lô lớn tràn đầy chí khí, bèn xoa vết thương trên đầu cậu bé: “Lần sau em muốn học thì tới văn phòng đi, sẽ không ảnh hưởng tới bạn bè, các thầy cô cũng sẽ không chê em phiền"
"Vâng." Đường Duy ngọt ngào đáp.
Đường Thi đi đón Đường Duy tan học thì nghe cô giáo kể chuyện này. Các cô giáo vừa khen Đường Duy vừa cười, khiến Đường Thi rất ngại ngùng.
"Nhóc con, vào nhà vệ sinh học bài sao lại ngủ? Mẹ thấy gần đây con học hành chẳng chăm chỉ gì cả."
"Không phải đâu, chính vì con quá chăm chỉ nên mới muốn học tập."
Đường Thi dắt Đường Duy ra ngoài, đột nhiên cảm thấy sau lưng có người theo dõi mình. Nhưng cô quay đầu lại thì không có cảm giác bất an. Cô nhanh chân dẫn Đường Duy lên xe, khởi động máy, cố gắng tự nhủ phải bình tĩnh, rất có khả năng đó là nhóm người do Bạc Dạ hoặc Diệp Kinh Đường phái tới, cô không thể kích động làm loạn trận tuyến.
Hôm nay Hàn Nhượng về nhà rất muộn. Anh ta mặc tây trang, trông đứng đắn hơn trước kia rất nhiều. Đường Thi trêu ghẹo: "Anh đã sớm nên ăn mặc như thế này đứng trước mặt Khương Thích, chắc chắn cô ấy sẽ đá Diệp Kinh Đường mà đi theo anh."
Hàn Nhượng bật cười: “Vậy à? Thế thì chờ cô ấy trở lại, tôi sẽ mặc cho cô ấy xem. Không phải nói là muốn ăn lẩu gia đình sao? Tôi dẫn hai mẹ con đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn."
Chung sống với Hàn Nhượng đã lâu, quan hệ của hai người vẫn luôn hòa thuận, Đường Thi không nói gì mà đồng ý, ngồi lên xe Hàn Nhượng. Đường Duy bèn lại gần hỏi: “Hôm nay anh đi làm thế nào?"
"Rất nghiêm túc. Suýt nữa thì ngộp thở" Hàn Nhượng thả lỏng cà vạt: “Cuối tuần anh dẫn em đi xem."
Đến siêu thị, Đường Thi và Hàn Nhượng cùng nhau đẩy xe mua sắm. Đường Duy ngồi trong xe lấy đồ. Bức ảnh này bị chụp lại gửi vào điện thoại của Bạc Dạ, anh suýt nữa đập vỡ điện thoại.
"Sao bên cạnh cô ấy lại xuất hiện một người đàn ông?" Anh nổi giận: "Định vị cho tôi cô ấy đang ở đầu!"