Giang Lăng vui vẻ đáp: “Thế nào? Vẫn hi vọng tôi sẽ khen anh sao?”
Bạch Việt trừng mắt nhìn: “Được lắm, cái miệng này của anh, đúng mà miệng chó không thể khạc ra được ngà voi."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Bạch Việt là một người đàn ông có ngoại hình rất là thư sinh, yểu điệu, nhất là khi anh ta nở nụ cười, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh, khiến cho người khác cảm thấy giống như một yêu tinh. Khi anh ta đứng bên cạnh Bạc Dạ, làm thành một cặp một tà một quỷ. Những cô gái giúp việc của nhà họ Giang đều đỏ mặt nhìn về phía bốn người bọn họ ở trong phòng khách, âm thầm bàn luận vì sao bọn họ lại có thể đẹp trai đến như thế.
Sau đó, Giang Lăng mỉm cười hỏi Bạc Dạ tối nay có muốn đi ra ngoài uống rượu không, trước đây Bạc
Dạ luôn sống một cách xa hoa, đồi trụy, nghe thấy lời này chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng lần này lại đột nhiên lắc đầu từ chối.
Giang Lăng hỏi: "Tại sao?"
Bạc Dạ nói: “Tôi muốn đi tìm Đường Thi trước đã. Lúc nãy trên máy bay nhìn thấy cô ấy cùng với Tô Kỳ nói chuyện với nhau suốt quãng đường, khi xuống máy bay rồi còn cùng nhau rời đi. Tôi có chút không yên tâm."
Mọi người: Chắc chắn đây là nghiệt duyên, mất đi trí nhớ rồi vẫn không quên theo đuổi vợ trước!
Trong lúc đó, ở một phía khác của thành phố, An Mật ngồi trên xe lăn, bị người ta đẩy đến cánh của của một phòng bệnh VIP, sắc mặt của cô gái trông có vẻ không được tốt lắm, sau khi nghe nói những người mà cô ta phái đi đều đã bị người ta chặn lại, và xử lý toàn bộ, sắc mặt của cô ta càng trở lên u ám.
Thật đáng chết, Đường Thi quả thực là mệnh lớn, vốn dĩ cô ta cho rằng Đường Thi ở nước ngoài chỉ có một mình, sẽ không có ai giúp đỡ cô, không ngờ rằng lần này vẫn có người giúp cô, quả thực là đột nhiên làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của An Mật!
Không được, Đường Thi nhất định phải chết! Hiện giờ không rõ tung tích của Bạc Dạ, chỉ có nắm lấy toàn bộ quyền lực của nhà họ Bạc thì cô ta mới có thể yên tâm được! Nghĩ tới bà cụ nhà họ Bạc vẫn luôn coi thường mình đã chết rồi, trong lòng An Mật nở ra một nụ cười đắc ý.
Bà già nhiều chuyện lúc đầu không xem cô ta ra gì, bây giờ chết sớm như thế cũng đáng đời! "Đến rồi." An Mật ra hiệu cho người đẩy xe dừng lại, sau đó Thi Đường ở sau lưng cũng dừng lại theo, nhẹ giọng nói: "Cô chủ, cô đi đi." An Mật quay đầu nhìn Thi Đường một cái, mấy năm gần đây ở bên cạnh cô ta có quá nhiều người đến rồi đi, nhưng mỗi lần đền chỉ có cô gái này lựa chọn trung thành với cô ta, ở bên cạnh cô ta.
Vốn đĩ ngoại hình của Thi Đường không phải như bây giờ, cũng không được gọi là Thi Đường, nhưng bởi vì An Mật cần có một cô gái vô cùng giống với Đường Thi. Khi đó, Thi Đường là thuộc hạ của cô ta đã bị đưa đến bệnh viện thẩm mỹ, và khuôn mặt đã bị chỉnh sửa thành vô cùng giống với khuôn mặt của Đường Thi, sau này, ngay cả tên cũng được đổi thành Thi Đường, là từ tên Đường Thi đọc ngược lại.
An Mật nhẹ giọng nói với Thi Đường: "Tại sao từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghi ngờ tôi?"
Thi Đường mỉm cười: “Bởi vì cô chính là chủ nhân của tôi."
An Mật nắm chặt bàn tay, con chó trung thành nhất, khi cắn người cũng sẽ đau đớn nhất.
Thi Đường luôn ủng hộ cô ta một cách vô điều kiện, ngược lại khiến cô ta có chút nghi ngờ, thế nên đã để ý đến cô gái này nhiều hơn, An Mật nói: “Cô đến cửa thang máy đợi tôi đi.” “Vâng." Thi Đường gật đầu: “Khi cảm thấy tốt hơn cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào." "Ừ."
Nhìn theo bóng dáng của Thi Đường biến mất ở đầu hành lang, lúc này An Mật mới đứng dậy, vươn tay đẩy cửa phòng bệnh VIP ra. . Đọc truyện tại ( trum truyen. C O M )
Trong phòng bệnh, một cô gái có khuôn mặt gần giống với cô ta đang nằm trên giường, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ thở gắn liền với máy thở, máy móc bên cạnh phát ra âm thanh "tít tít". Cô gái đó đang chìm trong giấc ngủ say vừa dài vừa tối.
Cô gái đó là An Như, em gái ruột của cô ta, người đã chìm vào hôn mê từ một năm trước."